Chương 4 - NHẬT KÝ SỐNG LẠI BÁO THÙ
Chuyển ngữ: Tiểu Mộc Lan aka Huệ Chất Lan Tâm 蕙質蘭心
Phần 4:
16.
Thật ra tôi cũng không chắc là mình đã nói cho ba mẹ và chị Phương tin mình rồi hay chưa.
Dù sao, nếu một ngày đột nhiên có ai nói nằm mơ một giấc mộng, muốn dẫn tôi đến một thành phố mới, làm một chuyện hoàn toàn mới thì tôi cũng sẽ mơ màng, sẽ sợ hãi, sẽ cho rằng người đó muốn lừa tiền của tôi, thậm chí nghĩ người này bị bệnh tâm thần.
Nhưng đối với tôi, ba mẹ chính là người quan trọng nhất.
Sau đó là chị Phương cũng có ân với tôi.
Vào đêm hôm đó, chị ấy cõng tôi từ chuồng heo ra, giúp tôi tránh khỏi vận mệnh bị nhà bác cả tiếp tục tra tấn.
Tôi không muốn cứ trơ mắt nhìn chị ấy chết đi như vậy.
Tôi không ngờ đến chính là chị Phương lại nhoẻn miệng cười, tiến đến vỗ vỗ bả vai tôi.
Giọng điệu ngả ngớn: “Bạn nhỏ Thịnh Niên, em sẽ đưa tôi đi phát tài sao?”
Con ngươi chị sáng đến dọa người, tôi trịnh trọng gật đầu: “Em sẽ.”
Em nhất định sẽ, em sẽ bảo vệ mọi người, em sẽ đưa mọi người vào một cuộc sống tốt hơn hẳn hiện tại.
Chị Phương lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Được, tôi tin em, từ hôn nay trở đi, tôi đi lăn lộn cùng em.”
“Nói về kế hoạch của em một chút nghe xem nào, định làm như thế nào?”
Ba mẹ cũng gật đầu với tôi: “Ba mẹ cũng tin tưởng con, con muốn làm gì thì cứ đi làm đi.”
Thật tốt, lần này, tôi không còn lẻ loi một mình nữa.
Chỉ là trước khi đi Hàng Châu, tôi còn muốn làm một việc nữa.
Xử lý cả nhà bác cả.
17.
“Ôi, sao hôm nay lại không buôn bán thế? Đây là muốn đi đâu thế hả?”
Bác gái cả đi đến trước quầy quà vặt, thấy chị Phương đóng cửa vội vàng hỏi.
Nhìn thấy mụ ta, trên mặt chị Phương lộ ra vẻ bị làm khó, không muốn nhiều lời, chị đi vòng qua mụ ta tỏ ý phải đi ngay.
Vừa thấy tư thế này, bác gái cả lại càng cảm thấy không thích hợp, tròng mắt vừa đảo, bàn tay núc ních thịt vươn ra ngăn chị Phương lại, không cho chị rời đi.
“Ôi ôi ôi, nói rõ ràng xem nào, có chuyện tốt gì mà thần bí vậy?”
Chị Phương không có cách nào, dậm chân một cái, cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Kế đó mới cúi người thì thầm bên tai bác gái cả: “Bạn của tôi ở trên huyện nói, trong huyện có mấy căn nhà giá đặc biệt tốt, bán ra có số có thời, bây giờ chỉ còn ba căn, tôi phải nhanh chân đi mua.”
Thời buổi này việc mua nhà đã không phải chuyện hiếm có gì.
Anh họ Cát nhà bác cả cũng đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, đang bàn với một cô gái trên trấn, bọn họ luôn miệng đòi có nhà có xe.
Bác gái cả vốn không đồng ý nhưng của hồi môn của con gái nhà người ta hậu hĩnh, điều kiện gia đình cũng không tệ.
Hơn nữa anh họ Cát lại cực kỳ thích, gần đây mụ cũng đang mặt ủ mày chau vì việc này.
Thế này không phải là buồn ngủ có người đưa gối đầu đó sao?
Tuy chị Phương là cô gái ở nơi khác nhưng chị đến đây cũng đã được mấy năm, lại từng đi học, tâm tư linh hoạt, có không ít bạn bè trên huyện.
Bác gái cả cũng biết việc này cho nên tin tưởng không chút ngờ vực nào với chị Phương.
“Cô cho tôi phương thức liên lạc với bên bán đi! Giữ lại cho tôi một căn với! Cần phải giữ một căn đó!”
Nói xong, mụ vội lắc mông, chạy về hướng nhà mình.
Mãi đến khi bóng dáng mụ hoàn toàn biến mất tôi mới đi ra từ phía sau quầy quà vặt.
Thấy vẻ mặt tôi nặng nề, chị Phương không nhịn được chọc ghẹo: “Thế nào hả? Mềm lòng rồi?”
Tôi lắc đầu: “Em chỉ đang nghĩ, còn phải ở lại đây thêm bao lâu thôi.”
Chị Phương hỏi: “Làm xong thủ tục thôi học rồi?”
Tôi “ừm” một tiếng.
Chị Phương lại lải nhải: “Nhà em xoay tiền đủ hay không? Căn nhà sang tay kia có mua nữa không? Nếu không đủ để chị suy nghĩ biện pháp cho.”
Tôi gật đầu: “Mua, em kêu ba mẹ vay ở quỹ tín dụng thôn, chị cũng mua một căn sang tay ở tiểu khu đó đi.”
Nói xong, tôi thâm trầm nhìn về phía chị Phương: “Tương lai chỗ đó sẽ phá dỡ di dời.”
Bác gái cả đúng là không làm tôi thất vọng, rất nhanh đã nghe nói nhà mụ lên huyện mua căn nhà giá tốt kia.
Giống như còn đã tiêu hết tiền tiết kiệm.
Khí sắc khi ra ngoài của bác trai cả cũng tốt lên hẳn, cả người bao quanh không khí vui mừng.
Nhà bọn chúng quyết định ba ngày sau sẽ bày tiệc, thậm chí còn cố ý mời cả nhà chúng tôi.
Tôi biết, là vì khoe ra, cũng là vì muốn vả lên mặt ba mẹ tôi.
18.
Tiệc miễn phí, không ăn thật lãng phí.
Tôi, ba, mẹ và chị Phương ngồi chung một bàn, im lặng ăn cơm.
Nghe bác trai và bác gái cả thay nhau phát biểu cảm nghĩ, khoe ra trước mặt ba mẹ tôi.
“Ôi chao, chú út, vẫn là nuôi con trai tốt hơn đó!”
“Nhìn Thịnh Niên là chú xem, còn không phải một con nhóc tốn cơm sao? Nhà tôi mua cả nhà rồi đó!”
Lần này tôi không hề tức giận.
Bởi rất nhanh chiếc Nokia trong túi quần của bác trai cả đã vang lên.
Mặt mày lão ta hồng hào nhận máy.
“Alo… ừ, là tôi… là tôi.”
“Không sai, tôi mua căn hộ trong tiểu khu Bình Lai.”
“Cái gì?”
Đột nhiên lão bắt đầu gào lên đầy tức giận, thậm chí nghiêng ngả lảo đảo suýt thì ngã quỵ trên mặt đất.
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Tiền của tôi thì sao? Tiên của tôi thì sao hả?”
Bác gái cả sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nôn nóng tiễn lên đỡ bác trai, miệng thì hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Chát!” Đầu dây bên kia cắt đứt cuộc gọi, bác trai cả giống như phát điên mà cho bác gái cả một cái tát, khiến cho bác gái cả ngã ngồi xuống đất.
“Cái đồ tiện nhân nhà mày! Đều tại mày! Nếu không phải mày tham rẻ, sao tiền nhà chúng ta sẽ bị lừa được chứ! Mày đi chết đi!”
Bác trai cả phẫn nộ tay đấm chân đá với bác gái cả, không hề để ý đến ở đây vẫn còn không ít người, cũng không bận tâm anh họ và em họ đang khóc lóc cầu xin.
“Không! Không phải tôi! Không phải… là con nhỏ họ Phương lừa… tôi…” Bác gái cả ngã ngồi trên mặt đất giãy giụa gào to.
Đúng vậy, cái gọi là nhà giá tốt kia, ở đời trước chính là một âm mưu.
Có một kẻ giả mạo là thương nhân Hong Kong, lấy danh nghĩa bán nhà để lừa tiền tiết kiệm, đời trước có rất nhiều người mắc mưu.
Nhưng bác trai và bác gái cả không nằm trong số người đó, bọn họ cảm thấy cô bạn gái ở trên trấn của anh họ khinh nghèo yêu giàu, quyết định cho cô ta xem sắc mặt, cho nên mua một căn nhà sang tay ở một khu chung cư cũ.
Vốn là để cho nhà bạn gái của anh họ một đòn phủ đầu ra oai, không nghĩ đến kẻ ác cũng có thể gặp được vận may đến vậy.
Qua không đến mấy năm nữa thì thành phố sẽ quy hoạch đến mảnh đất trên huyện kia, nhà bác cả biến thành hộ bị phá dỡ để di dời.
Mà bây giờ, vận may của bọn chúng bị tôi đoạt lấy, tôi còn tự tay tạo ra cho bọn chúng một cơn ác mộng.
Hôm nay Trưởng thôn cũng đến ăn tiệc, di động của ông ta đột nhiên vang lên, sợ nhiều người ồn ào không nghe được nên ông cố ý mở loa ngoài lên.
“Alo, xin chào, xin hỏi là cô Thịnh Niên phải không ạ? Chúng tôi là người của công ty Hàng Châu Ali, Tổng giám đốc của chúng tôi nhận được thư mà cô gửi, ngài ấy cực kỳ có hứng thú với quy hoạch internet trong tương lai của cô, mời cô đến Hàng Châu tham gia giao lưu đào tạo sâu. Xin hỏi khi nào thì cô có rảnh để đến ạ? Cũng để bên phía chúng tôi tiện mua vé máy bay cho cô ạ.”
Toàn bộ người trong sân nhà bác cả đều im lặng lại, bác gái cả bộc phát tiếng kêu thê thảm.
“Không! Tao không tin! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!”
Dựa vào cái gì nhà mụ thì phá sản, tôi lại có thể hô mưa gọi gió.
Dựa vào cái gì tôi là một đứa nuôi tốn của, dù nghỉ học vẫn có thể ngày một tốt hơn.
Dựa vào cái gì chứ? Bởi vì đây là nhà mụ thiếu nhà tôi đó.
Bác trai, bác gái cả thân yêu ạ.
Vô số những ngày ngày đêm đêm của đời trước, tôi đã mua dây buộc mình, chỉ có thể dựa vào internet để nói ra nỗi lòng.
Nó đã từng là người bạn duy nhất của tôi.
Hiện tại cũng sẽ trở thành nước cờ đầu của tôi.
Tôi lạnh mắt nhìn tất cả trước mặt, kéo tay ba mẹ và chị Phương từ từ rời đi.
————————————————
#TieuMocLan: Các bà đọc tạm nhé, dạo này tui hơi bận, bộ này còn 1 phần chính truyện và 3c ngoại truyện nữa nhé