Chương 3 - NHẬT KÝ SỐNG LẠI BÁO THÙ
Chuyển ngữ: Tiểu Mộc Lan aka Huệ Chất Lan Tâm 蕙質蘭心
Phần 3:
11.
Lễ tang kết thúc là đến giờ cơm chiều. Ba mẹ tôi cùng đi với bọn chúng cũng đã trở lại, chuẩn bị đón tôi về nhà.
Vừa nhìn thấy tôi, mắt bác trai cả lập tức không phải mắt, mũi không phải mũi nữa.
“Được rồi, chúng mày có thể cút rồi, cha mẹ đều không còn nữa, về sau hai nhà chúng ta không còn tí quan hệ nào nữa.”
Bác gái cả vừa giơ bàn tay béo múp lên xỉa răng vừa bắn ánh mắt hình viên đạn về phía ba mẹ tôi.
“Trước kia còn nghĩ chúng mày không đẻ nổi trứng, nhưng chỉ cần chúng mày đối tốt với thằng Cát và thằng Duệ một chút, về sau cũng sẽ để bọn nó dưỡng lão đưa ma cho chúng mày.”
“Bây giờ chúng mày thế mà dám đối với tao thế này, được, về sau chết rồi cũng chẳng ai nhặt xác cho chúng mày!”
“Chúng mày cho con Niên đọc nhiều sách thế làm gì? Nuôi con dâu cho nhà người khác thôi! Nhiều tiền không chỗ tiêu phỏng? Vẫn nên cho thằng Cát, thằng Duệ nhà tao đi, chúng tao có thể tha thứ cho nhà mày…”
Đã đến lúc này rồi vẫn còn mơ đẹp gớm.
Rõ ràng bản thân bác gái cả cũng là phụ nữ lại luôn trọng nam khinh nữ, đẻ được hai thằng con trai lỗ mũi đã hếch lên tận trời.
Đối với nông thôn đặc biệt là trong thôn chúng tôi, không sinh được con trai trong mắt mọi người là một chuyện cực kỳ mất mặt.
Không truyền thừa được hương khói, đưa ma không có người mặc áo tang tiếp bàn, chết rồi cũng chỉ thành cô hồn dã quỷ.
Bởi vì đối với bọn họ, con gái căn bản không phải người trong nhà.
May là bởi vì chuyện ba từng trải qua hồi nhỏ, ông rất quyến luyến gia đình, đối với mẹ tôi cũng rất tốt, đối với tôi lại càng là nuông chiều, hơn nữa không mấy coi trọng chuyện truyền thừa hương khói.
Ba lôi kéo tôi và mẹ, cứng rắn nói: “Đi, chúng ta về nhà.”
Vừa dứt lời đã thấy cháu trai nhỏ nhà Trưởng thôn giơ một cái Nokia lên, thở hồng hộc chạy tới.
“Chị Niên Niên, vừa rồi có người gọi điện thoại tìm chị, nói là Chủ nhiệm lớp của chị, muốn tâm sự với chị về chuyện xin thôi học. Chị mau gọi điện lại cho người ta đi.”
Bốn phía im lặng lại, bác gái cả là người đầu tiên không nhịn được, điên cuồng cười ha ha: “Ha ha ha… ôi chao, lão Phúc, hai vợ chồng chúng mày không phải vẫn luôn thổi phồng con nhỏ Thịnh Niên này thông minh, khen thành tích của nó ưu việt, vào được trường Trung học số Một, còn định bồi dưỡng ra một sinh viên. Kết quả hiện tại thì tốt rồi, bị trường học người ta cho thôi học rồi? Ha ha ha…”
Mẹ tôi đỏ mắt, che trước người tôi, thay tôi chắn hết những cười nhạo và nhục mạ, giọng nói chắc chắn: “Dù cho Niên Niên thật sự bị cho thôi học thì đã sao? Nó vĩnh viễn là con gái của tôi và Thịnh Tiểu Phúc, đừng nói nó chỉ là bị cho thôi học, dù cho nó cả đời này không làm việc thì tôi cũng chấp nhận nuôi nó.”
Đây là mẹ, đây là mẹ của tôi.
Bất kể tôi có phạm phải sai lầm gì ở bên ngoài, dù cho bây giờ có thể bà đã bắt đầu hoài nghi tôi nhưng đối với bà mà nói, tôi vẫn luôn là quan trọng nhất.
Cũng là lựa chọn duy nhất của bà.
Tôi cố nén nước mắt, nhắc nhở cháu trai nhỏ nhà Trưởng thôn: “Hoan Hoan, em chắc chắn, chủ nhiệm của chị Niên Niên nói là, chị bị cho thôi học không?”
Thằng bé như chợt nhớ ra, mở miệng hét lên: “Không phải, không phải! Chủ nhiệm của chị vừa rồi nói, cô ấy cực kỳ tiếc nuối, không muốn chị thôi học, về sau chị nhất định có thể thi vào được một trường Đại học danh tiếng! Cô ấy muốn chị mau chóng gọi lại cho cô ấy. Nếu chị gặp phải khó khăn gì có thể nói với cô ấy, cô ấy có thể giúp chị xin học bổng cho học sinh ưu tú từ nhà trường!”
Đôi môi bác gái cả giật giật, kế đó thằng nhóc Duệ vẫn luôn có thành tích kém cỏi nhà mụ ta rống to lên: “Sao có thể?”
Tôi hơi mỉm cười: “Đúng vậy, sao có thể chứ? Để các người thất vọng rồi, là tự tôi chủ động xin thôi học.”
12.
Đường nhỏ ở nông thôn rất tối, thỉnh thoảng vang lên hai tiếng chó nhà ai sủa gâu gâu, còn có một đám muỗi đốt và tiếng ếch kêu ồn ào.
Đi từ đầu thôn đến cuối thôn, dù có chạy nhanh cũng mất ít nhất mười phút.
Rõ ràng là một con đường thật dài, lúc này lại trở nên đặc biệt quý giá.
Một tay tôi quấn băng gạc, tay còn lại nắm tay mẹ, bên cạnh là ba đang bảo vệ chúng tôi, đây là người nhà mà tôi đã đánh mất suốt mười lăm năm.
Tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng, tôi chỉ có một mình ở một nơi không có ánh sáng mặt trời, dựa vào thuốc kéo dài hơi tàn, như một con chó vậy.
Tôi thật sự rất muốn nói cho ba mẹ biết, trong mười lăm năm không có bọn họ tôi đã chịu đựng như thế nào.
Nhưng mà tôi không dám, tôi sợ bọn họ không tin tôi đã sống lại, sợ bọn họ coi tôi thành quái vật.
Trong bóng tối, mẹ nhỏ giọng hỏi tôi: “Niên Niên, con xin thôi học từ khi nào?”
“Ngày mà con tự làm bị thương tay mình, ba và mẹ đưa con lên trên trấn băng bó, con đã tiện thể gọi điện cho cô giáo.” Tôi kiên nhẫn giải thích với mẹ.
Mẹ im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Ngày mai con phải đến trường thảo luận việc thôi học nhỉ? Con học ở lớp nào? Ba mẹ đưa con đi nhé?”
Sống lưng tôi cứng đờ, không biết là do tôi quá mẫn cảm hay thế nào, lời mẹ nói có hơi kỳ lạ.
Tôi lên cấp ba là do ba mẹ đi báo danh cho tôi, không thể nào không biết tôi học lớp nào.
Chỉ có một loại khả năng, là bà đang thử tôi.
Thử xem tôi, có còn phải là con gái của bà không.
“Lớp 10A3 ạ, mẹ hồ đồ rồi hả?” Tôi cười hì hì cho qua câu chuyện.
Trong bóng tối nên tôi không thấy rõ vẻ mặt của mẹ, lại cảm giác được bà càng dùng sức nắm chặt tay tôi: “Được, ngày mai mẹ đưa con đi, không thể thôi học.”
Tôi lại lắc lắc đầu, cho dù tôi biết bọn họ không nhìn rõ động tác của tôi.
“Ba, mẹ. con quyết định không học cấp ba.”
Hai người bên cạnh dừng bước, gần như là hai miệng một lời, nói: “Con không đi học thì muốn làm gì?”
Quầy quà vặt phía trước sáng lên ánh đèn dầu mỏng manh.
Tôi lẳng lặng nhìn chăm chú quầy bán quà vặt kia, quyết định chủ ý: “Con chuẩn bị đi học kinh doanh.”
Nói xong, không để ý đến ba mẹ đang gọi phía sau, đi thẳng đến quầy quà vặt, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai vậy?” Bên trong truyền đến giọng nói lười biếng của phụ nữ.
Tôi sửa sang quần áo lại một chút.
“Chị Phương, là em, Thịnh Niên.”
“Em đến trả nợ.”
13.
Cửa bị kéo ra, ánh đèn sáng lên, mọi người cùng tiến vào.
Tôi cẩn thận đóng cửa quầy quà vặt lại, tôi, ba mẹ và chị Phương cùng nhau ngồi trong lối đi hẹp của quầy hàng.
Tôi ngẫm nghĩ xem có nên bại lộ ra chuyện mình là sống lại không.
Nhưng tôi biết, phần lớn mọi người đều không thể tiếp nhận loại chuyện kỳ quái thế này, thậm chí còn sẽ cảm thấy tôi đây là có bệnh tâm thần.
Tôi không hy vọng ba mẹ có điều hoài nghi tôi, từ đó nảy sinh ngăn cách.
Mà chuyện tôi chuẩn bị làm tiếp theo cần phải kéo cả chị Phương tham gia.
Cho nên bây giờ tôi sẽ dùng một cách nói khác để giải thích cho thay đổi của bản thân suốt mấy ngày gần đây.
Tiếp đó cũng nói rõ chuyện tôi sắp làm về sau.
“Buổi tối hôm ông nội qua đời con đã mơ một cơn ác mộng.”
“Con mơ thấy bác trai và bác gái cả dẫn người xông vào nhà mình, tìm được sổ tiết kiệm trong tủ, cướp đi toàn bộ khoản tiết kiệm.”
“Con mơ thấy ba mẹ vì kiếm tiền cho con đi học và chi tiêu trong nhà đã đi… đi làm công, kết quả xảy ra ngoài ý muốn, cùng nhau qua đời.”
Nói đến đoạn đi bán máu, tôi còn cẩn thận để lại đường lui, sợ sau này nhà bác cả xảy ra chuyện gì, ba mẹ sẽ liên tưởng đến là tôi làm.
“Con trở thành trẻ mồ côi, bởi vì chưa thành niên, bác trai và bác gái cả trở thành người giám hộ của con, bọn họ bán nhà mình đi, không cho con đi học, định cho con một cuộc hôn nhân không tốt, muốn dùng sính lễ của con để mua nhà cho anh họ Cát.”
“Con nghe lén được, hóa ra ba mẹ chết là do bác trai và bác gái cả bày mưu, sau đó con không hiểu sao lại trốn thoát được.”
Thực tế mọi chuyện còn gian nan hơn nhiều.
Dù cho mọi chuyện không giống như đúc cảnh trong mơ thì sao tôi có thể nhẫn tâm nói sự thật cho bọn họ đây?
Tôi không chịu bị gả đi, bác trai và bác gái cả đánh tôi một trận.
Đêm đó, khi tôi hơi thở thoi thóp cuộn mình bên cạnh chuồng heo, hai mắt tạm thời gần như mù, trong lúc mông lung cảm giác hình như có người đi qua.
Cô ấy còn nói đùa với bác trai cả: “Sau này chú Đại Lợi có cần gì, cứ nói với cháu là được, cháu mang đến cho chú.”
Tiếng cười của bác trai cả mơ hồ truyền đến, giống như đang khen cô ấy hiểu chuyện.
Cô ấy từ từ đi ngang qua chuồng heo, tôi liều mạng bò đến bên chân cô ấy, như người chết vớ được cọng rơm cứu mạng.
Tôi bắt được một mảnh gấu váy: “Cứu, cứu tôi với…”
14.
Cô cúi người nhìn tôi, thở dài: “Tạo nghiệt mà.”
Kế đó, cô tránh khỏi tay tôi, rời đi.
Tôi cho rằng, tôi sẽ cứ như vậy chết đi.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng ếch kêu ngoài ruộng lượt sau càng cao hơn lượt trước.
Có người từ xa đi đến, ôm lấy tôi, lau mặt cho tôi, khoác thêm áo khoác ấm áp cho tôi, nhẹ giọng dặn dò.
“Thịnh Niên, tôi chỉ có thể giúp em đến đây, em nhất định phải tự mình sống sót.”
Nói xong, dường như cô ấy lại đang dặn dò một người khác: “Anh nhất định phải đưa cô ấy ra khỏi trấn, đưa lên huyện, tìm một nơi sắp xếp.”
Người đàn ông đối diện gật đầu lên tiếng: “Xe đỗ ở bên ngoài nùi rồi, để tôi cõng cô ấy ra ngoài đi?”
Cô ấy cười nhạo một tiếng: “Con bé là cô gái nhỏ, giống như em gái ruột của tôi vậy, anh đừng có sinh tâm tư linh tinh gì đấy, đưa con bé ra ngoài cho tử tế, tìm một chỗ rồi dàn xếp cho con bé, đây, tiền cho anh.”
Nói xong, cô ấy mở mức ánh sáng yếu nhất của đèn pin, cố hết sức cõng tôi lên, từng bước từng bước đi về hướng ngoài núi.
Chờ đến khi tôi tỉnh lại đã đang ở một nhà khách nghỉ tạm ở trên huyện.
Nói đến đây, ánh mắt tôi chậm rãi dừng trên người chị Phương.
Có thể là ban đêm nên hơi lạnh, không biết chị ấy lấy từ đâu ra một chiếc áo khoác màu đỏ, khoác lên bả vai đơn bạc.
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, chị tức giận liếc nhìn tôi một cái: “Em tiếp tục kể giấc mơ của em đi.”
Không, đó không phải giấc mơ, chị à.
Đó là sự thật.
Tuy rằng bây giờ chị cũng không biết.
Đời trước, khi tôi tỉnh lại bên cạnh chỉ có một chiếc áo khoác màu đỏ, chính là cái đang trên người chị đây.
“Sau đó em bắt đầu trốn, đối nghịch với đám người bác cả, sau đó em thành niên, bọn họ cũng không thể nào nhốt em lại nữa. Em lại gặp một vị bác sĩ Vương tốt bụng, cô ấy chữa bệnh tâm thần miễn phí cho em.”
“Em vẫn luôn sống hồ đồ cẩu thả một cách mơ màng, mãi đến năm ba mươi tuổi, em dùng thuốc ngủ rồi qua đời.”
15.
Quầy bán quà vặt vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến dường như có thể nghe được tiếng hít thở của đứa con gái đang ngủ của chị Phương.
Cuối cùng, mẹ là người trước tiên bật khóc nức nở, cả người bà vô lực nửa quỳ trên mặt đất.
Bà run rẩy duỗi tay vuốt ve mặt tôi, trong giọng nói mang theo nức nở, nghẹn ngào dò hỏi.
“Rất khổ phải không? Niên Niên. Mười lăm năm… con vậy mà một mình vượt qua mười lăm năm, những ngày không có ba mẹ bên cạnh rất khổ sở phải không?”
“Mẹ xin lỗi con, là mẹ không bảo vệ tốt cho con.”
Nháy mắt nước mắt tôi đã không nhịn được, đột nhiên trào ra, nhào vào trong lòng mẹ, liều mạng lắc đầu.
“Không phải, con không khổ, mẹ, con nói đều là giả, chỉ là một giấc mơ thôi.”
Khóc rồi lại khóc, tôi nỗ lực ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn bà: “Mẹ xem, bây giờ con không phải đang rất tốt sao, đó chỉ là một giấc mơ thôi.”
Tôi tựa như đang tự thuyết phục bản thân, và cũng là đang thuyết phục bà.
Mẹ gắt gao ôm lấy tôi, nức nở không ngừng: “Đúng, là mơ, là mơ thôi.”
Chuyện này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của tôi, tôi cho rằng mẹ sẽ chất vấn tôi.
Thậm chí sẽ nghi ngờ tôi là yêu quái, nhưng, bà lại chẳng hỏi gì cả.
Bà chỉ biết đau lòng cho tôi, đau lòng đời trước tôi trải qua quá vất vả, đau lòng tôi một mình sống không tốt.
Hai mắt ba tôi cũng đỏ bừng, nghẹn ngào đỡ tôi và mẹ.
Vẫn là chị Phương lên tiếng trước cắt ngang chúng tôi: “Cho nên em đến chỗ tôi đây chỉ là để khóc một trận hả?”
Tôi cố nén cảm xúc, lau đi nước mắt, im lặng nhìn chị.
“Không, em muốn làm một giao dịch với chị.”
“Trong mơ, vào hai năm sau, chị sẽ bị chết đuổi ở chỗ đập nước, bởi vì không đủ chứng cứ, cuối cùng cảnh sát kết án là tự sát, con gái chị cũng bị đưa đến viện Phúc Lợi.”
“Nhưng mà cũng vào hai năm sau, nhà bác cả em lại bán đi quầy quà vặt này của chị, có được một món tiền ngoài ý muốn, từ đó mua được nhà trên huyện.”
Đúng vậy, đây là kết cục đời trước của chị Phương, không thể thoát khỏi liên quan đến nhà bác cả tôi.
Thấy sắc mặt chị khó coi, tôi vội vàng nói: “Em không định học tiếp cấp ba, như vậy với em là quá chậm.”
Tri thức thay đổi vận mệnh, bất kỳ lúc nào cũng là chân lý.
Học cấp ba, học đại học là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng không phải lựa chọn thích hợp nhất đối với tôi của bây giờ.
Đi học rồi thi lên đại học có quá nhiều nhân tố không xác định, cho dù tốt nghiệp cũng không chắc có thể có được một công việc ổn định.
Nhưng chỉ cần tôi nắm bắt được hướng gió của thời đại, tôi có thể thuận gió mà lên.
Tôi rất lo sợ.
Tôi sợ một ngày nào đó bản thân sẽ trở về đợi trước, tôi sợ ba mẹ sẽ lại xảy ra chuyện một lần nữa.
Cho nên nhân lúc bây giờ tôi cần phải làm thêm nhiều chuẩn bị, để lại thêm nhiều thứ cho ba mẹ.
Để cho bọn họ không cần ưu sầu vì tiền, cũng không cần lại đi lên con đường bán máu lấy tiền.
“Em chuẩn bị đi học trường nghề ở Hàng Châu, học kỹ thuật mới về thương mại điện tử và hoạt động internet, chị muốn đi cùng không?”
“Vài chục năm tới trong mơ, thương mại điện tử sẽ là đầu rồng, tiền kỹ thuật số xuất hiện, người ta giao dịch không dùng tiền mặt nữa mà dùng điện thoại, hiện tại chúng ta leo lên con xe mang tên thời đại có thể phát triển cực kỳ cực kỳ tốt.”
Nào kho báu, nào người dẫn đầu, nào giá trị, nào tin tức, nào cơ hội.
Còn có hiện tại, những tài khoản công chúng sắp quật khởi.
Sống lại một lần, tôi nhất định phải lợi dụng những tài nguyên mình đã biết trước thật tốt.