Chương 5 - Nguồn Gốc Của Quỷ
"Ông muốn đi ?"
" Tôi đi , là để trở về tiêu diệt Quỷ và Tiên."
Viêm Đế trầm tư hồi lâu, đồng ý với cách làm của Hoàng Đế: "Vậy ông bảo trọng, bên ngoài phải cẩn thận."
Ngày hôm sau , Hoàng Đế thu dọn hành lý rồi lên đường.
Lúc đi , Viêm Đế hỏi ông: "Loại vũ khí ông muốn trông như thế nào? Có tên không ?"
Hoàng Đế trả lời:
"Cứ đúc thành hình kiếm đi . Về tên gọi, gọi là Hiên Viên Kiếm. Đợi Hiên Viên Kiếm đúc xong, tôi sẽ để nó lại bộ lạc, truyền từ đời này sang đời khác. Như vậy , hậu thế của chúng ta nếu gặp phải Quỷ và Tiên cũng không cần sợ nữa."
Phần cuối của bức bích họa kết thúc bằng cảnh Viêm Đế tiễn đưa Hoàng Đế.
"Hiên Viên Kiếm?" Một vị giáo sư nào đó lẩm bẩm.
Tôi cũng rất kinh ngạc. Cái tên Hiên Viên Kiếm này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, phim ảnh hay trò chơi, nhưng lúc này lại được vị giáo sư già nổi tiếng nhắc đến với vẻ mặt nghiêm túc. Thật thú vị!
Giáo sư Ngô với tư cách là người thuyết trình nhận thấy mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn, ông hắng giọng, nói với mọi người :
"Trước tiên cảm ơn sự nỗ lực chung của các vị trong hơn nửa năm qua Nhờ đó chúng ta mới có thể giải mã bức bích họa nhanh như vậy và hiểu được truyền thuyết Viêm Hoàng của năm nghìn năm trước .
"Trong bức bích họa không ghi lại kết quả cuộc chiến giữa Viêm Hoàng và Quỷ Tiên nhưng theo tôi , nếu nội dung bức bích họa là thật, thì kết quả cuối cùng vẫn là chiến thắng. Dù sao nếu thất bại, thì làm sao có hậu thế chứ."
Có người không cam tâm hỏi giáo sư Ngô: "Lúc đó khai quật bích họa, chỉ có ba bức thôi sao ?"
Giáo sư Ngô khẳng định: " Đúng vậy , chỉ có ba bức. Các nhà khảo cổ của chúng tôi vẫn đang khai quật những hiện vật khác, nhưng ít nhất là vẫn chưa tìm thấy bức bích họa nào khác nữa."
"Còn Hiên Viên Kiếm thì sao ?" Một ông lão đặt câu hỏi, vừa dứt lời, chính ông ấy cũng cười ngượng ngùng.
Những người khác cũng cười ồ lên phụ họa trêu chọc: " Đúng vậy , báu vật như thế chúng ta phải tìm cho ra . Đây là vũ khí đối phó với Quỷ và Tiên đấy."
Giáo sư Ngô xua tay: "Cho nên tôi định đi đến địa điểm khai quật một chuyến nữa, biết đâu sẽ có phát hiện mới gì đó. Cho dù không tìm thấy, cũng coi như tỏ lòng thành kính với tổ tiên."
Một học giả đức cao vọng trọng bên cạnh ông nói : "Lão Ngô à , cái thói quen thích đi đây đi đó của ông vẫn không đổi nhỉ. Cũng tốt , ông giúp chúng tôi đến đó xem lại lần nữa. Dù sao ở đó cũng có đội khai quật của chúng ta , cũng có người lo liệu."
Tiếp đó, vị học giả kia nói : "Ý nghĩa nội dung của mấy bức bích họa này quá trọng đại. Bây giờ công chúng đều biết chúng ta khai quật được ba bức tranh nhưng chưa biết nội dung tranh. Cho nên trước khi có quyết định sắp xếp bích họa, mọi người vẫn phải giữ bí mật."
Mọi người lập tức gật đầu nghe theo.
Một tuần sau , giáo sư Ngô dẫn tôi và một sinh viên khác là A Lăng đến địa điểm khai quật.
Chúng tôi đi máy bay, tàu hỏa, xe khách các loại phương tiện giao thông khác nhau , lại đi thuyền qua sông Hoàng Hà, đặt chân lên vùng cao nguyên đất vàng kia .
Địa điểm khai quật nằm ngay trên vùng đất vàng này . Cho dù là thời hiện đại, trong vòng trăm dặm quanh địa điểm khai quật cũng thưa thớt bóng người , chỉ có một số ít thôn xóm.
Khi chúng tôi đi trên đường, phong cảnh và địa hình độc đáo xung quanh khiến tôi và A Lăng trầm trồ không ngớt.
Trên sách vở là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Vẫn như thường ngày, Giáo sư Ngô cười vui vẻ, kể cho chúng tôi nghe đủ thứ chuyện thú vị.
Ông chỉ xuống chân nói : "Có lẽ đây chính là con đường năm xưa Hoàng Đế đi để đúc nên kiếm Hiên Viên”.
Gió bấc mang theo hơi thở đất vàng thổi tới. Khoảnh khắc này , tôi dường như nhìn thấy Hoàng Đế, ông ấy chất phác phong sương, đang tiến lại gần tôi .
Giáo sư Ngô cắt ngang dòng cảm xúc của tôi : "Đi thôi hai đứa, chúng ta sắp đến đích rồi ."
Tôi cười gượng hai tiếng, rảo bước nhanh hơn.
Đi chưa được bao lâu, chúng tôi bỗng nghe thấy phía sau con dốc thoai thoải đằng trước có tiếng ồn ào truyền tới.
Giáo sư Ngô cau mày nói : "Đi, qua xem thử."
7
Vượt qua con dốc thoai thoải, chúng tôi phát hiện một đám người đang xô đẩy, tranh cãi ở đó. Nhìn cách ăn mặc, chắc đều là người các thôn lân cận. Nhìn kỹ hơn, hóa ra là một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đối đầu với đám người kia .
Tôi và A Lăng lo giáo sư lớn tuổi, không muốn gây thêm rắc rối, bèn nói nhỏ: "Thầy ơi, hay là mình đừng lo chuyện bao đồng này nữa."
Giáo sư Ngô xua tay: "Đôi khi lo chuyện bao đồng biết đâu lại giúp được người khác đấy. Các em có biết truyền thuyết về Hoàng Đế trên đường đi không ?"
Hoàng Đế vì muốn đúc kiếm đã rời khỏi bộ lạc. Sau khi đi mấy ngày mấy đêm, ông có chút mơ hồ, rốt cuộc phải đi đâu mới tìm được cách tiêu diệt Quỷ Tiên đây?
Hôm đó, Hoàng Đế phát hiện có một người bị mắc kẹt trong đầm lầy, sắp bị chìm nghỉm. Hoàng Đế vội vàng đi cứu người , tốn bao công sức mới cứu được người đó ra .
Người đó cảm tạ: "Hoàng Đế à , cảm ơn ngài đã cứu tôi ." Hoàng Đế ngạc nhiên hỏi hắn : "Ngươi biết ta ?"
Người đó nói : "Tên tôi là Nhàn Sự (Chuyện Bao Đồng), anh trai tôi tên là Chính Sự. Anh em chúng tôi thích nhất là đi khắp nơi nghe người khác kể chuyện, cho nên tôi biết rất nhiều chuyện."
Hoàng Đế trố mắt, nói ra mong muốn của mình .
Nhàn Sự nói với Hoàng Đế: "Yên tâm, tôi biết cách. Nhưng ngài phải làm ba việc, ngài mới có được cách tiêu diệt Quỷ Tiên, đúc thành Hiên Viên Kiếm."
Hoàng Đế mừng rỡ: "Tốt quá rồi ! Xem ra ta lo chuyện bao đồng là đúng rồi , ta đã tìm được cách rồi !"
Giáo sư Ngô kể xong, nói với hai đứa tôi : "Cho nên, vẫn nên lo một chút đi ."
Tôi và A Lăng bất lực nói : "Thầy ơi, câu chuyện vừa rồi của thầy đâu có trong bích họa."
Giáo sư Ngô đã đi qua đó rồi , để lại bóng lưng nói : "Đương nhiên không phải nội dung bích họa, là truyền thuyết dân gian."
Thôi được rồi , ông vua kể chuyện này … Tôi và A Lăng sợ giáo sư xảy ra chuyện, vội vàng đuổi theo.
Đám người kia vây quanh đôi nam nữ trẻ tuổi. Hai người họ có vẻ là tình nhân, người đàn ông che chở người phụ nữ sau lưng.
Ông già cầm đầu đám người chỉ vào đôi tình nhân mắng xối xả: "Hai đứa nhóc này ! Theo quy định trong thôn, năm nay đến lượt Tiểu Phượng đi hầu hạ Quỷ Tiên, A Long mày dựa vào cái gì mà ngăn cản chúng tao!"
Quỷ!