Chương 6 - Nguồn Gốc Của Quỷ
Nghe thấy từ này , giáo sư Ngô vội vàng sán lại : "Mọi người có chuyện gì từ từ nói , đừng gây gổ, đ.á.n.h nhau là phạm pháp đấy."
Ông già lườm giáo sư Ngô một cái: "Ông là ai, liên quan quái gì đến ông!"
Giáo sư Ngô cũng không giận. Xem ra ông đi nam về bắc gặp quá nhiều loại người này rồi . Ông từ tốn nói :
"Chỗ các ông chẳng phải có một địa điểm khai quật mới sao ? Tôi chính là giáo sư khảo cổ phụ trách ở đó."
Ông rút thẻ chứng nhận ra giơ lên, nhìn chằm chằm ông già nói : "Cách đây không xa có mấy chục đồng nghiệp của chúng tôi . Hay là tôi gọi họ qua đây nhé? Hoặc là, bây giờ tôi gọi điện cho quan chức địa phương các ông, qua đây quản lý các ông."
Ông già thấy giáo sư Ngô nói vậy , nhất thời bị dọa sợ, sắc mặt cũng dịu xuống.
Giáo sư Ngô mỉm cười : "Vậy đấy, có chuyện gì nói chuyện đó. Tôi hỏi ông, tại sao lại gây khó dễ hai đứa trẻ này ?"
Sau đó, ông già và đôi tình nhân lần lượt kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra cái thôn này có tập tục, cứ năm năm lại chọn một cô gái trong thôn đưa đến hang Quỷ Tiên sau thôn để hầu hạ Quỷ Tiên. Như vậy có thể phù hộ cả thôn bình an.
Còn đôi tình nhân kia tuy sinh ra trong thôn, nhưng vẫn luôn đi học đại học bên ngoài. Năm nay họ về quê ăn Tết thì bị người trong thôn giữ lại , nói muốn dâng Tiểu Phượng cho Quỷ Tiên. Chuyện này đã định từ nhiều năm trước rồi , họ không có quyền làm chủ.
A Long và Tiểu Phượng đều là người có học, làm sao mà đồng ý? Bởi vì họ biết phụ nữ bị đưa vào hang Quỷ Tiên, sau khi ra ngoài hoặc là bệnh tật quấn thân , hoặc là tinh thần thất thường. Nghe nói trước đây còn có người c.h.ế.t trong hang.
Nghe đến đây, tôi tức giận nói : "Phong tục rác rưởi gì thế này ! Các người đây là coi người ta như vật tế, để thỏa mãn tư d.ụ.c của mình !"
Có người giọng điệu bất thiện nói với tôi : "Ăn nói cẩn thận chút! Mày dám sỉ nhục tập tục truyền thống của chúng tao!"
Tôi "phì" một tiếng khinh bỉ: "Cái này cũng tính là truyền thống? Truyền thống tốt đẹp sao các người không học đi ?"
Ông già cầm đầu đối với tôi thì không khách khí như với giáo sư Ngô. Ông ta chỉ vào đầu tôi nói : "Ranh con, mày đúng là chưa thấy Quỷ Tiên bao giờ! Không tôn trọng Quỷ Tiên, tối nay ngài sẽ đến lấy mạng mày!"
Tôi chợt nhớ đến nội dung bích họa, con người quá mê tín Tiên, cho nên sợ Quỷ.
Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng nói : "Làm gì có Quỷ Tiên nào. Theo tôi thấy sự mê tín phong kiến trong lòng các người , chính là con quỷ lớn nhất!"
"Nói hay lắm!" A Long Tiểu Phượng giơ ngón cái với tôi .
Ông già lạnh lùng nhìn tôi : "Tao biết , bọn mày toàn nói cái gì mà khoa học. Nhưng tao nói cho mày biết , Quỷ Tiên thực sự tồn tại Thôn chúng tao không chỉ một người nhìn thấy."
Giáo sư Ngô đứng ra giảng hòa: "Được rồi , bất kể có Quỷ Tiên hay không , ít nhất các người đừng làm khó đôi tình nhân này . Nói nghiêm trọng ra , hành vi của các người chính là giam giữ người trái phép, bắt cóc người khác."
Có người với vẻ mặt không phục nói : "Nói thì dễ! Không có đàn bà đi hầu hạ Quỷ Tiên, người gặp họa chẳng phải là chúng tao sao ."
Giáo sư Ngô phất tay: "Hang Quỷ Tiên ở đâu ? Các người có thể dẫn tôi đi xem. Nếu tôi bình an vô sự thì chứng tỏ Quỷ Tiên này chỉ là con hổ giấy, sau này các người cũng không cần sợ nó nữa."
Ông già cầm đầu nghe ông nói vậy , nở nụ cười đầy ẩn ý, quái gở nói :
"Đám trí thức các người lúc nào cũng tưởng mình đúng, không hề kính sợ Quỷ Tiên. Tao đã nói rồi , thôn tao không chỉ một người nhìn thấy Quỷ Tiên. Ngài giáo sư đây đã muốn mở mang tầm mắt như vậy thì chúng ta dẫn ngài đi ."
Tôi thấy ông già nói chắc chắn như vậy , có chút lo lắng nói với giáo sư Ngô: "Thầy ơi, cái hang Quỷ Tiên kia không phải có vấn đề thật chứ, hay là thầy cứ..."
Giáo sư Ngô lắc đầu, ngắt lời tôi : "Có vấn đề hay không , cũng phải đi xem mới biết . Phải tìm hiểu sự thật."
Thế là, cả đoàn người quay lại đi về phía núi sau thôn.
8
Trên đường đi , cặp đôi A Long Tiểu Phượng không ngừng cảm ơn chúng tôi .
Tôi nói với giáo sư Ngô: "Thầy ơi, các đồng nghiệp ở điểm khai quật vẫn đang đợi thầy đấy, hay là mình để cảnh sát xử lý đi ."
Giáo sư Ngô vẫn điềm nhiên bước đi . Ông nói với chúng tôi : "Không vội, Hoàng Đế lấy được cách đúc kiếm từ chỗ Nhàn Sự, nhưng phải làm ba việc. Các em có muốn nghe ba việc này là gì không ?"
Tôi và A Lăng vội gật đầu: "Muốn ạ."
Giáo sư Ngô đẩy gọng kính, bắt đầu kể câu chuyện thứ nhất.
Việc đầu tiên Hoàng Đế phải làm chính là vượt qua sông Hoàng Hà. Nước sông Hoàng Hà chảy xiết, cần thuyền bè kiên cố mới có thể qua sông.
Thế là Hoàng Đế chặt cây bách, mất mấy ngày đêm làm xong thuyền.
Ngay khi ông định lên thuyền, lại nhìn thấy bên bờ sông có một người phụ nữ đang khóc .
Hoàng Đế đi tới hỏi: "Cô làm sao vậy ?"
Người phụ nữ nói : "Con tôi bị bệnh. Chỉ có thảo d.ư.ợ.c ở bờ bên kia mới chữa được bệnh nhưng tôi không qua được ."
Hoàng Đế nhìn chiếc thuyền của mình . Thuyền đó chỉ có thể chở một người , ông nói : "Bây giờ cô cần thuyền hơn tôi nên thuyền của tôi cho cô, mau đi hái t.h.u.ố.c chữa bệnh đi ."
Người phụ nữ cảm kích nói : "Cảm ơn ngài, tôi nhất định sẽ báo đáp ngài."
Người phụ nữ đi thuyền rời đi . Hoàng Đế không còn thuyền, đành phải tiếp tục chặt cây làm thuyền.
Lần này , ông cố tình làm thuyền lớn hơn một chút, có thể chở được hai người .
Ngay khi ông định tiếp tục lên đường, bên bờ sông có một người đàn ông lo lắng chạy tới, sau lưng người đàn ông cõng một ông lão.
Hoàng Đế hỏi: "Các người muốn qua sông?"
Người đàn ông nói : " Đúng vậy , chúng tôi đang bị mãnh thú đuổi theo."
Hoàng Đế giật mình : "Vậy các người mau lên thuyền! Sang bờ bên kia là an toàn rồi ."
Hoàng Đế đẩy hai người lên thuyền. Người đàn ông và ông lão hét lớn: "Cảm ơn ngài, tôi nhất định sẽ báo đáp ngài."
Lúc này mãnh thú đuổi tới. Hoàng Đế tay không tấc sắt, chỉ có thể chật vật né tránh.
Mấy ngày sau , Hoàng Đế lại làm xong thuyền. Lần này thuyền còn lớn hơn trước , nhưng cũng có một nhóm người cần giúp đỡ, Hoàng Đế đành tiếp tục nhường thuyền cho họ.
Ngày qua ngày, cuối cùng, lần này sau khi làm xong thuyền, không còn ai cần Hoàng Đế giúp đỡ nữa. Hoàng Đế lên thuyền, vượt qua sông Hoàng Hà.