Chương 4 - Người Trở Về Từ Cung Đình
Huynh rũ mắt, hàng mi đen dày phủ bóng lên má,
khiến lòng ta chợt se sắt.
Ta nắm tay huynh, huynh theo phản xạ khẽ né,
nhưng rốt cuộc vẫn để ta nắm.
Ngẩng mặt nhìn, ta nghiêm giọng:
“Ca ca, không sao đâu.
Huynh đã về, từ nay chúng ta ba người chẳng chia lìa.
Ta cũng chẳng lấy chồng,
chỉ ở bên huynh và nương suốt đời.
Chốn này chẳng tốt,
ngày nhỏ huynh từng muốn đến Giang Nam,
đợi ta dành đủ lộ phí,
chúng ta cùng dời tới Giang Nam định cư, được chứ?”
Huynh vừa định nói,
ngoài sân bỗng ầm ĩ tiếng bước.
Lại Tam Tử kéo mấy tên du côn,
một cước đá tung cổng sân mỏng manh:
“Vợ ta đâu, lão tử đến đón vợ ngủ đây!”
12
Vừa trông thấy ca ca ta, Lại Tam Tử sững người:
“Ô hô, đại cữu hồi hương rồi à?
Sao không báo sớm, qua nhà ta uống đôi chén!”
Bọn bằng hữu hắn nhao nhao cười:
“Lại Tam Tử, Tô Thanh Xuyên nghe nói đã đắc tội Cửu Thiên Tuế,
ngươi còn nhận làm đại cữu, chẳng sợ mất mạng ư?”
Lại Tam Tử gãi đầu, nhe hàm răng vàng:
“Có lý, có lý. Vậy ta chỉ ngủ chớ chẳng chịu trách nhiệm,
Cửu Thiên Tuế hẳn chẳng truy vào ta!
Chừng ấy lão nhân gia còn phải tạ ơn ta thay y hả giận!”
Một câu ấy khiến đám quần chúng lặng lẽ lùi sau.
Tộc trưởng khẽ thở dài, xoay người bỏ đi.
Đại bá cúi đầu, dắt mấy thân thích nấp tận cuối đám đông.
Ta liền hiểu, hôm nay chỉ có thể dựa vào mình.
“Bọn chúng thường như vậy sao?”
Ca ca đứng sau lưng ta,
toàn thân khí tức u ám, như xà độc nằm phục.
Ta bất giác rùng mình.
Không được, không thể để huynh vừa về đã gặp cảnh nhơ nhớp này.
Huynh đã khổ quá nhiều rồi.
Ta phải che chở huynh và nương.
Ta lao vào bếp, túm lấy dao phay,
xông thẳng về phía Lại Tam Tử mà bổ một nhát.
13
Lại Tam Tử hoảng hốt lùi liên tiếp:
“Tô Thanh Lê, ngươi phát cuồng rồi!”
“Ta nhổ, còn dám bén mảng tới nhà ta,
ta chặt gãy giò ngươi!”
Ta vung dao như điên, chém bừa vào hắn và lũ bạn.
“Cứng sợ liều, liều sợ chẳng cần mạng.”
Bọn vô lại vốn chỉ thói đầu đường xó chợ,
thấy ta chơi thật, lập tức tan tác chuồn mất.
Trước khi chạy còn ngoái đầu chửi:
“Tô Thanh Lê, chờ đó!
Đợi lão tử chơi chán sẽ bán ngươi vào thanh lâu,
còn thằng thái giám ca ca ngươi, đem quẳng vào Nam Phong quán!”
Sau đó, ba mẹ con ta đều lặng im.
Nương bưng từng đĩa đồ ăn, rất lâu mới khẽ rằng: “Dùng bữa thôi.”
Ca ca không động đũa, chỉ liên tục gắp cho ta và nương.
Ngoài xa vang dội tiếng trống chiêng.
Ca ca chủ động lên tiếng, lái sang chuyện khác:
“Nhà ai làm hỉ sự?”
14
Ta gượng cười còn khó coi hơn khóc:
“Là Tạ tú tài, Tạ Minh Viễn.
Hắn mời bà mối, định cầu thân với Liễu Hạnh Nhi.
Phụ thân nàng mới đỗ Cử nhân,
là người đầu tiên trong mười dặm tám thôn đó.”
Ca ca gật đầu:
“Tú tài phối với Cử nhân, cũng xứng.”
Lời vừa dứt, nương không nén nổi, ôm mặt khóc lớn:
“Đồ bạc nghĩa Tạ Minh Viễn!
Hôm qua vừa lui hôn với Thanh Lê,
hôm nay đã vội vã cầu thân nhà họ Liễu!
Quả là ‘nghĩa khí thường ở phường đồ tể’,
còn kẻ đọc sách lại hay phụ lòng người!”
“Ôi con gái khổ mệnh của ta!”
Ca ca gắp một khúc sườn, bối rối nhìn nương,
ăn cũng dở, bỏ cũng chẳng xong.
Bữa cơm hôm ấy,
tuy phong phú hơn cả Tết,
ta lại nhạt như nhai sáp.
Đêm xuống lại sinh chuyện:
ca ca quyết không nằm lên chiếc giường duy nhất.
Nương đỏ hoe mắt:
“Xuyên nhi, con định moi tim nương sao?”
Rốt cuộc cả ba đều không ngủ,
cùng tựa bên giường chuyện trò suốt đêm.
Thì ra năm xưa bị bầy sói đuổi,
ca ca rơi vực may gặp người tốt cứu.
Sau khi được cứu, huynh định về nhà tìm chúng ta,
nhưng lại đụng sơn tặc, bị bắt làm khổ sai một dạo.
Về sau quan binh bình phỉ,
lại nhất quyết coi huynh là giặc núi,
chẳng nghe phân trần, bán thẳng cho nha dịch,
bị đưa nhập cung làm hoạn quan.
15
Tới khi ta tỉnh, đã thấy mình và nương nằm trên giường,
trời sáng rõ từ lâu.
Trong sân quét tước sạch sẽ,
ca ca cầm gàu tưới rau, từng gáo từng gáo.
“Ca ca, để muội làm.”
Huynh khẽ xoa đầu ta:
“Quên rồi à? Trước đây những việc này đều do ta làm.
Ở trong cung lâu ngày, tay chân cũng có phần lụt nghề.”
Bỗng ta thấy đời như vậy cũng tốt.
Nắng ấm rải trên vai,
căn tranh sơ sài cũng ánh lên sắc vàng.
Tuy mất ruộng đất nhà cửa,
nhưng đổi lại có ca ca.
Nơi có nương và ca ca, ấy là nhà.
Nương cũng thức dậy, vừa chồm dậy đã vội vào bếp nấu ăn.
Ba người mỗi kẻ một việc,
thỉnh thoảng ngước nhìn nhau, ấm áp tràn khắp sân nhỏ.
Bỗng một tiếng the thé xé tan yên tĩnh:
“Quan gia, hung thủ ở đây!!!”
Trong sân xuất hiện kẻ ta không ngờ tới,
Liễu Hạnh Nhi vừa mới đính thân!
Nàng quét ta một cái nhìn căm hờn,
rồi thi lễ với bổ khoái:
“Quan gia, đêm qua tiểu nữ không ngủ được,
nghe mèo kêu trước cửa bèn ra xem.
Nhà tiểu nữ nuôi một con mèo mướp,
thường chạy khắp thôn, có khi về muộn.
Nào ngờ vừa ra tới cửa,
đã thấy Tô Thanh Lê ăn mặc đen sì lén lén lút lút trở về.”