Người Được Gọi Là Kẻ Ngốc

Hoa Cỏ Mùa Xuân

Đang theo dõi

3

Số truyện

362

Theo dõi truyện

953

Ta tên là Tô Niệm Niệm.

Mọi người đều gọi ta là kẻ ngốc.

Kỳ thực ta biết, chỉ là ta nghĩ chậm hơn người khác một chút, nhớ việc cũng kém hơn người khác đôi phần.

Tỷ như, ta chỉ nhớ năm ta mười tuổi, phụ mẫu đã vì ta mà định xuống một mối hôn sự, người ấy tên là Bùi Nghiễn Thần.

Bùi Nghiễn Thần dung mạo xuất chúng, là công tử tuấn mỹ bậc nhất thượng Kinh.

Học vấn của chàng cũng tốt, năm nay liền sẽ đi nhậm chức ở Yên Châu, làm một châu tri phủ.

Mà ta, cũng sẽ gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng.

Ta thích Bùi Nghiễn Thần, rất rất thích.

Thích đến mức nguyện đem tất thảy của ta dâng cho chàng, như một chiếc đuôi nhỏ chẳng thể gỡ ra, ngày ngày bám theo sau.

Nhưng Bùi Nghiễn Thần, tựa hồ lại không thích ta.

Chàng thường thản nhiên gạt đi điểm tâm ta đưa tới, thường dùng ánh mắt ta không hiểu được, xen lẫn ghét bỏ mà nhìn gương mặt ta đang ngây ngô cười.

“ Tô Niệm Niệm, nàng có thể đừng đến quấy rầy ta nữa được không?”

Đây là câu chàng nói với ta nhiều nhất.

Ta nghe không hiểu, chỉ biết rằng, ta sắp gả cho chàng rồi, bám lấy phu quân mình thì có gì sai?

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Cho đến đêm trước khi chàng khởi hành đi Yên Châu, ta mang theo một chiếc đèn hoa hươu nhỏ do chính tay mình dán, muốn tìm chàng, muốn nói với chàng rằng, ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi chàng trở về, rước ta bằng tám kiệu lớn.

Thế nhưng, ở sau cây hải đường ngoài thư phòng chàng, ta lại nghe được cuộc nói chuyện giữa chàng và bằng hữu.

“ Nghiễn Thần, ngươi thực sự muốn mang con ngốc đó tới Yên Châu sao? Nơi ấy vốn dân phong thô bạo, sự vụ rườm rà, mang theo nàng ta, chẳng phải là gánh nặng to lớn ư?”

Ta siết chặt chiếc đèn trong tay, nan tre mảnh đâm vào lòng bàn tay đau nhói.

Ngay sau đó, ta nghe thấy giọng nói của Bùi Nghiễn Thần, thanh lãnh như băng lệnh ngày đông, từng chữ từng câu nện vào ngực ta, run rẩy không thôi:

“ Gánh nặng? Nàng ta đâu chỉ là gánh nặng.” Chàng khẽ bật cười khinh, ngữ điệu đầy tràn chán ghét: “Nếu không vướng hôn ước của hai nhà, ta nào muốn dính dáng đến nàng ta nửa phần? Lần này đi nhậm chức, ta vốn chẳng định cho nàng biết. Đợi ta đứng vững chân ở Yên Châu, rồi tìm cớ mà lui hôn là được. Một con ngốc, chẳng lẽ còn mong ta cưới nàng về bằng ba mai sáu sính hay sao?”

Bình luận

Tổng đánh giá: 0

Danh sách đánh giá

  • 5 sao - Đọc tại trang 100

    Một truyện hay với cốt truyện hấp dẫn và những nhân vật sống động.

  • 4 sao - Đọc tại trang 150

    Không gian và bối cảnh trong truyện được mô tả rất chi tiết, khiến người đọc dễ dàng hòa mình vào câu chuyện.