Chương 5 - Người Được Gọi Là Đại Đương Gia

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

18

Ba tháng sau, biên ải truyền đến tin cấp báo. Đích tử nhà họ Tưởng chết vì ngã ngựa, Trấn Quốc Công đột ngột bạo bệnh qua đời. Mọi chuyện đều diễn ra theo hướng đã dự tính.

Tưởng Đường là đích thứ nữ phủ Trấn Quốc Công, từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú quân sự kinh người. Mười hai tuổi, nàng theo cha xuất chinh. Mười lăm tuổi, nàng dùng ba ngàn kỵ binh phá tan ba vạn quân địch, một trận thành danh.

Mười bảy tuổi, nàng một mình dẫn binh trấn thủ biên ải, đẩy lui quân địch hàng chục lần, chưa từng bại trận. Ánh hào quang của nàng quá chói lọi, che khuất vị huynh trưởng tầm thường vô dụng của nàng.

Cây cao chịu gió lớn. Huynh trưởng lại bày mưu phục kích nàng trên đường nàng về kinh báo cáo công việc. Bị phục kích trong núi, mưa tên như châu chấu. Nàng liều chết chống cự, trúng kịch độc, rơi vào tay giặc.

Điều khiến người ta lạnh lòng nhất là Trấn Quốc Công Tưởng Viễn Sơn sau khi biết chuyện, lại vì muốn bảo vệ danh tiếng gia tộc, chọn cách bao che cho tên súc sinh không bằng cầm thú kia. Cứ như thể người bị mất không phải là cốt nhục ruột thịt của mình.

Ta từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mọi người, nhìn về phía Bắc xa xôi. Bây giờ Tưởng Đường đã báo được thù lớn, không còn xiềng xích nào có thể ngăn cản con đại bàng cái này bay cao nữa.

Đồng thời, nhà họ Ân cũng loạn. Ta dùng cái cớ tiền chuộc cắt cổ này để châm ngòi mâu thuẫn đã tích tụ từ lâu trong nhà họ Ân. Đại phòng một lòng muốn cứu Ân Tụng về, không tiếc khuynh gia bại sản.

Nhị phòng và Tam phòng thì nhất quyết muốn đẩy Ân Tụng vào chỗ chết, không chịu thỏa hiệp.

Nhị phòng âm thầm phái người lẻn vào kinh thành, tính mượn thế lực Hoàng hậu trừ khử Ân Tụng, nhân cơ hội thôn tính gia sản của đại phòng nhưng bị đại phòng cảnh giác phát hiện.

Nhất thời, nội bộ Ân phủ căng thẳng như dây đàn, ba phòng chia rẽ, đấu đá không ngừng.

Ta lệnh cho người ngừng cho Thái tử uống thuốc, hắn tỉnh lại biết tin Ân Tụng bị ta bắt sống. Lập tức điều động tất cả ám vệ Đông Cung, chuẩn bị cưỡng ép giải cứu.

Hắn là người không muốn nhà họ Ân nội loạn nhất, ta nhân cơ hội này nhổ sạch đám ám vệ cao thủ bên cạnh hắn.

Đêm càng sâu, sơn trại chìm vào một vùng tĩnh mịch. Hơn hai mươi bóng đen lén lút lẻn vào sơn trại như quỷ mị, thân thủ của bọn họ quả thật phi thường. Nhưng ta đã bố trí cơ quan cạm bẫy ở khắp các lối đi trọng yếu.

Chỉ nghe liên tiếp hàng chục tiếng xé gió. Ám vệ còn chưa kịp phản ứng, đã bị nỏ liên châu bắn trúng yếu huyệt, nhao nhao ngã xuống đất.

Ngay khi bọn họ đặt chân vào rừng, đã trúng Tán mềm gân do phủ y chuẩn bị từ trước.

Những tử sĩ còn lại may mắn thoát được mưa tên, cố gắng xông vào phòng giam Ân Tụng. Nhưng lại giẫm phải thuốc nổ ta đã chôn sẵn, lập tức bị nổ tung máu thịt văng tung tóe.

Sáng hôm sau, ta kéo Ân Tụng thoi thóp đến trước cổng trại. Trước mặt hắn, ta cắt từng cái đầu của đám ám vệ kia. Ta lệnh cho người chất những cái đầu này vào thùng gỗ, mang đến cho Thái tử một món quà lớn.

Một thủ hạ phi nước đại đến, hưng phấn báo cáo: “Đại đương gia, Tưởng tướng quân đã nhân lúc nhà họ Ân nội loạn mà phục kích giết sạch bọn chúng, gia sản nhà họ Ân đều đã thu vào tay!”

Tưởng Đường quả nhiên không làm ta thất vọng. Nước cờ này, đi thật đúng lúc.

“Truyền lệnh xuống, chuẩn bị tiếp ứng Tưởng tướng quân nam hạ.”

Ân Tụng đã bị hành hạ đến không còn ra hình người, nghe tin dữ này, xém bị dọa chết.

19

Tưởng Đường không phụ sự kỳ vọng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chỉnh hợp cựu bộ của nhà họ Tưởng. Nàng không cho triều đình bất kỳ thời gian phản ứng nào, đại quân một đường nam hạ, thế như chẻ tre.

Các châu phủ dọc đường, đều đã được sứ giả ta phái đi trước đó thuyết phục ổn thỏa. Quân giữ thành thấy cờ lớn nhà họ Tưởng, liền mở cửa nghênh đón.

Thậm chí có nơi quan địa phương còn tự mình ra khỏi thành nghênh tiếp, dâng lên bản đồ và ấn tín.

Đối với những châu phủ chống cự đến cùng, nếu quan lại không chính trực, hà hiếp dân lành, ta bảo Tưởng Đường không cần lưu tình, giết ngay tại chỗ, tuyệt không dung thứ.

Lúc lưỡi đao kề cổ, đám tham quan ô lại lộ rõ bộ mặt xấu xí. Tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ vang trời động đất, nhưng vẫn không thoát khỏi cái chết.

Đối với những quan viên thanh liêm, ta lại có một chiến lược khác. Lấy bá tánh làm mồi nhử, tạo ra cảnh tượng đồ thành giả.

Ta hiểu rõ, loại quan viên này nặng lòng với dân, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ thành mà đi. Tuy chiêu này không được quang minh chính đại, nhưng hiệu quả.

Quả nhiên, khi tin đồn đồ thành lan ra, quân giữ thành trong thành sốt ruột như kiến bò chảo nóng, tiến thoái lưỡng nan.

Có tướng lĩnh hết lời khuyên thủ tướng kiên thủ không ra, thà chết không chịu khuất phục. Nhưng bị thủ tướng quát lớn ngăn lại: “Mấy vạn bá tánh trong thành, lẽ nào lại vì nhất thời ý chí của chúng ta mà bỏ mạng oan uổng?”

Lại có mưu sĩ hiến kế, giả vờ đầu hàng, nhưng ngầm đóng chặt cổng thành, chờ cơ hội đột phá vòng vây. Cũng không được chấp nhận.

Cuối cùng, Tưởng Đường binh lâm thành hạ. Thủ tướng nhìn đại quân thiết giáp đen kịt ngoài thành, thở dài một tiếng: “Cái ngày này cuối cùng cũng đến.”

Hắn quay sang nói với các tướng sĩ: “Mở cửa thành đầu hàng, bảo toàn bá tánh!”

Các tướng sĩ tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành tuân lệnh. Cổng thành nặng nề từ từ mở ra, đại quân Tưởng Đường không tốn một binh một tốt đã chiếm được thành trì.

Những quan viên chính trực này, họ thà hy sinh bản thân, cũng không muốn liên lụy bá tánh vô tội. Huống hồ Hoàng đế hôn quân vô năng, nhiều quan lại trên dưới bắt chước, sớm đã đánh mất lòng dân.

Bá tánh lưu lạc khắp nơi, khổ không kể xiết. Chính là lợi dụng hai điểm này, Tưởng Đường nhanh chóng đoạt được từng thành trì.

21

“Đại đương gia, mọi sự đã chuẩn bị xong.”

Ta gật đầu, ánh mắt hướng về tòa Hoàng thành hùng vĩ kia. Đã đến lúc thu lưới.

Đêm đen gió lớn, là ngày giết người phóng hỏa. Đại quân Tưởng Đường binh lâm thành hạ, tiếng hô giết chóc vang trời động đất.

Ta dẫn theo những ám thám đã ẩn nấp trong kinh thành, lặng lẽ đánh ngất mấy chỗ canh gác, mở cửa thành. Trong ngoài giáp công, phòng tuyến kinh thành kiên cố trong chốc lát tan rã.

Lửa cháy rực đỏ cả nửa bầu trời. Ta một mình chống mười, một đường chém giết, Ngự Lâm quân mất đi một nửa. Ta và Tưởng Đường hội quân trước cổng chính Hoàng cung.

Nàng mặc giáp trụ, áo giáp bạc dính đầy vết máu, ánh mắt lại sáng rực đến kinh người. “Đại đương gia, cửa cung đã phá!”

Ta giơ tay, chỉ vào cung điện tượng trưng cho quyền lực tối cao kia.

“Giết!”

Cấm quân và thái giám cố thủ chống cự căn bản không thể ngăn được thiết kỵ Bắc cảnh như sói đói và đám người liều mạng chúng ta. Chúng ta giẫm lên xác chết và máu tươi, xông vào tẩm cung của Hoàng đế.

Lão Hoàng đế liệt mềm trên long sàng, sợ đến mức đái ra quần, nào còn chút uy nghiêm nào của bậc cửu ngũ chí tôn.

Đôi mắt già nua đục ngầu kinh hãi nhìn chúng ta, môi run rẩy, nhưng không thốt nên lời nào. Rõ ràng đan dược đã hoàn toàn phá hỏng thân thể hắn.

Đúng lúc này, Thái tử bỗng nhiên xông ra: “Diệu nhi, muội còn sống, thật tốt quá!”

22

Tiêu Tông Cảnh lảo đảo đi về phía ta, trong mắt lóe lên vẻ cuồng hỉ. Cứ như ta thật sự là bảo vật thất lạc mà hắn tìm lại được.

“Cô ngày ngày sống trong hối hận dằn vặt.”

Ta vác đao nghiêng đầu đánh giá tên công tử mắt đỏ điên cuồng này.

“Sống lại một đời Cô mới biết, cô gái nhỏ cứu Cô ở hậu sơn chùa Hộ Quốc năm xưa là muội. Cô nên sớm nhận ra, nếu Cô nhận ra, làm sao Cô nỡ đối xử với muội như vậy.”

“Tất cả đều là lỗi của Ngu Vãn, là ả đã trộm ngọc bội của muội, mới khiến chúng ta lỡ mất nhau cả đời, tiện nhân đáng chết đó ở đâu?”

“Cô muốn giết ả để báo thù cho muội!”

Ta cười khẩy thành tiếng: “Chết rồi, bị chôn sống.”

Nữ y bị giam trong phòng giam hai tháng, khóc lóc cầu xin ta cho nàng ta một cái chết thống khoái. Thế là ta dẫn nàng ta đến nơi chôn xác năm mươi bốn tên thổ phỉ và Ân Tụng.

Xác đã thối rữa bốc mùi, giòi bọ bò đầy giữa xương trắng và thịt nát. Nữ y bị trói bằng dây gai ném xuống đáy hố.

Ta cố ý đạp mặt nàng ta vào đống thịt thối đó: “Nghe thấy giọng của bọn chúng không? Nhớ ở dưới đó hòa thuận nhé.”

Bùn đất vùi lấp tiếng kêu thảm thiết của nữ y. Ta mời đạo sĩ làm phép, nhất định phải bảo đảm bọn chúng đời đời kiếp kiếp cắn xé nhau, không chết không thôi. Cũng không biết có tác dụng không. Nhưng ta còn có thể xuyên không, nghĩ cũng có chút tác dụng.

Tiêu Tông Cảnh dang hai tay, dường như muốn ôm ta. Ta cười lạnh một tiếng, trường đao chắn ngang trước mặt hắn, mũi đao cách cổ họng hắn chỉ một tấc.

“Mắt nào của ngươi thấy ta là ‘Diệu nhi’ của ngươi?”

Hắn bị đao của ta ép dừng lại, trên mặt có một tia tổn thương.

“Diệu nhi, muội vẫn còn trách ta. Hãy cho Cô thêm một cơ hội nữa, lần này cô nhất định không phụ muội.”

Hắn nói vẻ tình cảm chân thành, cứ như thể thật sự chịu oan khuất lớn, đã đánh mất tình yêu lớn nhất đời mình.

Người chết rồi mới yêu.

Bỏ trốn rồi mới yêu.

Bị hệ thống xóa bỏ rồi mới yêu.

Ở bên người khác rồi mới yêu.

Lúc người còn sống thì không yêu, người đi rồi mới yêu điên cuồng quên cả lý trí liều cả mạng, mặt dày mày dạn quấy rối không từ thủ đoạn, cứ như khoác cái cớ tình yêu lên là có thể làm mọi chuyện quấy nhiễu, phát hiện thật sự không thể theo đuổi lại được, lập tức bắt đầu tìm thế thân.

Khẩu hiệu phản đối thì cứ hô, nhưng nửa thân dưới thì vĩnh viễn không quản được. Người và dục vọng tách rời. Suy cho cùng, yêu tới yêu lui, những người này yêu nhất vẫn là bản thân họ.

“Thẩm Hạc Diệu trong miệng ngươi, đã không còn nữa.”

“Diệu nhi, sao muội có thể nói ra lời như vậy? Cô thật lòng hối lỗi mà! Chẳng lẽ muội đối với Cô, thật sự không còn chút lưu luyến nào sao?” Tiêu Tông Cảnh kích động lắc đầu, cố gắng đẩy đao của ta ra.

“Hối lỗi?”

Ta cười, rút chủy thủ bên hông ném xuống trước mặt hắn.

“Tốt lắm, nếu ngươi thật sự có lòng đó, bây giờ cứ tự thiến rồi xuống dưới bầu bạn với nàng ta đi.”

“Trên đường xuống suối vàng, ngươi tự mình nói một tiếng xin lỗi với nàng ta, nói không chừng nàng ta còn bớt nguyền rủa ngươi vài câu vĩnh viễn không được siêu sinh.”

“Không! Không phải như vậy! Diệu nhi, Cô bị tiện nhân kia khiêu khích! Cô cũng là thân bất do kỷ!”

Hắn vẫn cố gắng biện minh một cách vô ích, cố gắng đổ hết trách nhiệm.

“Nếu không phải ả ta, làm sao chúng ta lại đi đến bước đường này? Cô thừa nhận, trước đây Cô đối xử với muội không tốt, nhưng giờ Cô đã hiểu, người Cô yêu nhất là muội! Diệu nhi, cho Cô thêm một cơ hội nữa, Cô thề, Cô nhất định sẽ đối xử tốt với muội, dốc hết tất cả để bù đắp cho muội!”

“Buông đao xuống, Diệu nhi. Chỉ cần muội buông đao, Cô nguyện lấy giang sơn vạn dặm này làm sính lễ, cưới muội làm Hoàng hậu, thế nào?”

“Tiêu Tông Cảnh. Ngươi ngủ mê rồi sao?”

“Giang sơn này? Bây giờ nó đã là của ta rồi.”

Sắc mặt Thái tử lập tức tái nhợt, chỉ còn lại sự tuyệt vọng như tro tàn. Lão Hoàng đế dường như cũng cuối cùng tỉnh táo lại từ cơn sợ hãi tột độ… Hay nói đúng hơn, là bị lời nói của ta kích thích.

Ông ta run rẩy chỉ vào ta, gào thét: “Phản rồi! Phản rồi! Bọn nghịch tặc các ngươi!”

Ta lười nhìn ông ta thêm một lần nào nữa, nháy mắt với Tưởng Đường. Những võ tướng đi theo chúng ta xông vào tẩm điện hôm nay, sớm đã chịu đựng đủ sự hà khắc của lão Hoàng đế.

Mỗi người một nhát đao chém chết lão Hoàng đế. Còn Tiêu Tông Cảnh, ta đã cho hắn cơ hội tự sát rồi, là hắn tự mình không chọn cái chết thống khoái này.

Vậy thì cứ để hắn tự mình nếm trải mọi đau khổ mà Thẩm Hạc Diệu đã từng chịu, một chút cũng không được thiếu.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)