
Người Chồng Bất Ngờ Từ Trên Trời Rơi Xuống
Phụ thân ta vốn chỉ là một viên quan nhỏ nơi Thục Châu.
Gia cảnh nghèo túng, trong nhà vắng bóng tiếng cười, mẫu thân lại mất sớm.
Cha con nương tựa lẫn nhau, phụ thân ta một lòng mong muốn tìm cho ta một người chồng tới ở rể, để sớm hôm có nơi nương nhờ.
Năm ta mười sáu tuổi, phụ thân dắt về một vị công tử dung mạo tuấn mỹ hơn người.
Dáng vẻ đoan chính yêu kiều, mày mắt sắc sảo như hồ ly, rực rỡ đến mức khiến người ta vừa nhìn đã thần hồn điên đảo.
Ta chẳng kịp suy nghĩ, đã ngây ngốc ôm chầm lấy người, hớn hở quay đầu nói với phụ thân:
“Cha ơi, người này được lắm! Gả cho con đi, để huynh ấy làm rể nhà ta nhé!”
Phụ thân ta nghe xong, trợn trắng mắt, lập tức ngã oạch ra đất, tay chân giơ thẳng lên trời.
Về sau ta mới hay.
Người mà ta ôm vào lòng hôm ấy, nào phải phường thường dân, mà chính là Yến vương Triệu Túc, đệ đệ ruột được đương kim Hoàng đế yêu mến nhất, người đang giữ chức Ngự Doanh Sứ kiêm Phủ doãn Lạc Kinh!
Ngài âm thầm hạ mình đến Thục Châu là để điều tra quan lại tham ô.
Chân còn chưa kịp bén đất, đã bị ta – một kẻ gan to bằng trời – mạnh bạo ôm cổ, kéo về làm… rể nhà mình.
Bình luận