Chương 3 - Bàn Bạc Sự Nghiệp và Cuộc Gặp Gỡ Đầy Hài Hước - Nghịch Thiên Cải Mệnh Ta Không Làm Nữ Chính Nữa
3
Ngày đầu tiên mới đi vào trong sách, ta đã biết, luỵ tình chìm trong tình là không có tiền đồ, chỉ có cày sự nghiệp mới mong có ngày nghịch thiên cải mệnh.
Cho nên ngày hôm sau ta đã bắt đầu cẩn thận bước vào sự nghiệp làm cán bộ tri viện ngầm của mình.
Nghiên cứu thổ chất, thổ nhưỡng ở thảo nguyên với mấy chuyên gia nông học, bàn bạc xong thì bắt đầu đưa ra phương án cải tiến.
Ta lại đi tìm lão Hãn Vương để bàn bạc việc buôn bán thương mại với Đại Dận.
Trong truyện gốc thì lão Hãn Vương là người siêu tốt.
Chuyên tâm một lòng suy nghĩ cho 49 bộ lạc ở thảo nguyên.
Mong sao người ở vùng thảo nguyên này được tốt hơn, GDP của thảo nguyên tăng cao hơn.
(Tôi không có chém, là tác giả viết thế, đây là góc nhìn của nữ9 từ hiện đại về cho nên sẽ hiện đại hơn.)
Ông ấy nghĩ nát đầu nát óc tìm đủ mọi cách hoà thân với Đại Dận, cũng là hy vọng có thể cải thiện được tình hình sống còn của cái thảo nguyên này.
Thế chẳng phải đúng dịp rồi còn gì?
Vậy là hai cái người cuồng sự nghiệp bàn bạc với nhau ở lều chiên cả ngày.
Phu nhân của Hãn Vương đi vào mang cho một lần trái cây, hai lần cơm, ba lần nước.
Cuối cùng dứt khoát không chờ tiếp được nữa.
Lão Hãn Vương: "Chiêu Bình à, nãy con vừa nói trà sữa rồi chân dê hong gió gì gì..."
Phu nhân Hãn Vương: "Tý nữa ta nói cho chàng, chàng đừng có dong dài nữa. Không có chuyện gì để nói thì chàng đi chơi với Mẫn Mẫn đi."
"Mẫn Mẫn?"
Nghe được cái tên quen thuộc, ta không thể không tò mò hỏi câu.
Phu nhân Hãn Vương: "Đúng thế, Lạc Cổ nuôi từ nhỏ đến lớn đó, nhìn dữ nhưng mà ngoan lắm."
Nói xong bà ấy gọi một tiếng Mẫn Mẫn.
Một con chó to đùng to đoàng phóng thẳng vào lều chiên quẫy đuôi nhìn ta.
Ta nhìn Mẫn Mẫn quẫy cái đuôi phành phạch sắp thành quạt gió, lè lưỡi thở hồng hộc.
Một khắc đó, mặt mũi ta tối sầm, đầu nhưng nhức.
Lặc Cổ vén cửa lều đi vào, thấy ta cũng đang ở đấy, hắn ngạc nhiên nghệt mặt ra, sau đó quát tớn lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Đương nhiên là đang nhìn Hứa Tiên phiên bản tội phạm thảo nguyên rồi.
(Hứa Tiên trong truyện Bạch Xà, cứu rắn rồi rắn biến thành vợ trả ơn í, chắc ai cũng biết rồi.)
Ta cố nhẫn cố nhịn rồi không nín nổi, hỏi:
"Ấy ơi, ấy có biết cách ly sinh sản là gì không hả ấy ?"
Lặc Cổ: "?"
Hời ơi, cái giống thất học này nó đáng sợ thật.
Xem ra hậu quả của việc thảo nguyên không được phổ cập chín năm giáo dục bắt buộc cần phải lên đầu trang nhật báo rồi.
...
Tối về, ta được gặp Lặc Cổ đã cạo sạch râu.
Thằng nhỏ này khờ thì khờ, nhưng tốc độ làm việc nhanh gọn lẹ lắm.
Có điều cũng phải khen là hắn cạo râu đi trông ngon giai hơn thật.
Lặc Cổ không quen sờ cằm mình.
Gân giọng lên bảo ta cả ngày hôm nay nói chuyện gì với cha mẹ hắn đấy?
Đi làm một ngày, ta mệt rồi.
Vậy là ba máu sáu cơn quát lại hắn: "Quản lắm chuyện thế để làm gì, nhà ngươi ở trong túi Mông Cổ hay gì?"
Hắn trợn tròn hai mắt lên, khè lại:
"Ngươi bắt nạt người khác, có ngươi ở trong túi Đại Dận ấy."
Bên ngoài lều có tiếng ho khan của lão Hãn Vương và phu nhân Hãn Vương vang lên không dứt.
Ngay sau đó lều bị xốc lên, một cây roi ném bay vào.
Lặc Cổ đắc trí vênh mặt lên: "Ta biết ngay phụ hãn, mẫu phi đứng ở bên ta mà!"
Vừa dứt lời, tiếng lão Hãn Vương bay theo gió đi vào.
"Thằng ranh hư hỏng này ngứa đòn đấy, Chiêu Bình."
"Nếu nó làm con tức, con cứ đánh nó cho ta!"
"Đánh hỏng rồi cứ bảo là ta đánh."
Phu nhân Hãn Vương nghĩ gì rồi bồi ở sau thêm một câu: "Bảo là ta đánh cũng được."
Lặc Cổ nhìn ta, ta nhìn Lặc Cổ.
Ta lộ ra nụ cười tươi: "Phụ hãn và mẫu phi ngươi cũng thương ngươi quá đi à, đúng là làm người ta hâm mộ chết đi được."
Ngày đầu tiên mới đi vào trong sách, ta đã biết, luỵ tình chìm trong tình là không có tiền đồ, chỉ có cày sự nghiệp mới mong có ngày nghịch thiên cải mệnh.
Cho nên ngày hôm sau ta đã bắt đầu cẩn thận bước vào sự nghiệp làm cán bộ tri viện ngầm của mình.
Nghiên cứu thổ chất, thổ nhưỡng ở thảo nguyên với mấy chuyên gia nông học, bàn bạc xong thì bắt đầu đưa ra phương án cải tiến.
Ta lại đi tìm lão Hãn Vương để bàn bạc việc buôn bán thương mại với Đại Dận.
Trong truyện gốc thì lão Hãn Vương là người siêu tốt.
Chuyên tâm một lòng suy nghĩ cho 49 bộ lạc ở thảo nguyên.
Mong sao người ở vùng thảo nguyên này được tốt hơn, GDP của thảo nguyên tăng cao hơn.
(Tôi không có chém, là tác giả viết thế, đây là góc nhìn của nữ9 từ hiện đại về cho nên sẽ hiện đại hơn.)
Ông ấy nghĩ nát đầu nát óc tìm đủ mọi cách hoà thân với Đại Dận, cũng là hy vọng có thể cải thiện được tình hình sống còn của cái thảo nguyên này.
Thế chẳng phải đúng dịp rồi còn gì?
Vậy là hai cái người cuồng sự nghiệp bàn bạc với nhau ở lều chiên cả ngày.
Phu nhân của Hãn Vương đi vào mang cho một lần trái cây, hai lần cơm, ba lần nước.
Cuối cùng dứt khoát không chờ tiếp được nữa.
Lão Hãn Vương: "Chiêu Bình à, nãy con vừa nói trà sữa rồi chân dê hong gió gì gì..."
Phu nhân Hãn Vương: "Tý nữa ta nói cho chàng, chàng đừng có dong dài nữa. Không có chuyện gì để nói thì chàng đi chơi với Mẫn Mẫn đi."
"Mẫn Mẫn?"
Nghe được cái tên quen thuộc, ta không thể không tò mò hỏi câu.
Phu nhân Hãn Vương: "Đúng thế, Lạc Cổ nuôi từ nhỏ đến lớn đó, nhìn dữ nhưng mà ngoan lắm."
Nói xong bà ấy gọi một tiếng Mẫn Mẫn.
Một con chó to đùng to đoàng phóng thẳng vào lều chiên quẫy đuôi nhìn ta.
Ta nhìn Mẫn Mẫn quẫy cái đuôi phành phạch sắp thành quạt gió, lè lưỡi thở hồng hộc.
Một khắc đó, mặt mũi ta tối sầm, đầu nhưng nhức.
Lặc Cổ vén cửa lều đi vào, thấy ta cũng đang ở đấy, hắn ngạc nhiên nghệt mặt ra, sau đó quát tớn lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Đương nhiên là đang nhìn Hứa Tiên phiên bản tội phạm thảo nguyên rồi.
(Hứa Tiên trong truyện Bạch Xà, cứu rắn rồi rắn biến thành vợ trả ơn í, chắc ai cũng biết rồi.)
Ta cố nhẫn cố nhịn rồi không nín nổi, hỏi:
"Ấy ơi, ấy có biết cách ly sinh sản là gì không hả ấy ?"
Lặc Cổ: "?"
Hời ơi, cái giống thất học này nó đáng sợ thật.
Xem ra hậu quả của việc thảo nguyên không được phổ cập chín năm giáo dục bắt buộc cần phải lên đầu trang nhật báo rồi.
...
Tối về, ta được gặp Lặc Cổ đã cạo sạch râu.
Thằng nhỏ này khờ thì khờ, nhưng tốc độ làm việc nhanh gọn lẹ lắm.
Có điều cũng phải khen là hắn cạo râu đi trông ngon giai hơn thật.
Lặc Cổ không quen sờ cằm mình.
Gân giọng lên bảo ta cả ngày hôm nay nói chuyện gì với cha mẹ hắn đấy?
Đi làm một ngày, ta mệt rồi.
Vậy là ba máu sáu cơn quát lại hắn: "Quản lắm chuyện thế để làm gì, nhà ngươi ở trong túi Mông Cổ hay gì?"
Hắn trợn tròn hai mắt lên, khè lại:
"Ngươi bắt nạt người khác, có ngươi ở trong túi Đại Dận ấy."
Bên ngoài lều có tiếng ho khan của lão Hãn Vương và phu nhân Hãn Vương vang lên không dứt.
Ngay sau đó lều bị xốc lên, một cây roi ném bay vào.
Lặc Cổ đắc trí vênh mặt lên: "Ta biết ngay phụ hãn, mẫu phi đứng ở bên ta mà!"
Vừa dứt lời, tiếng lão Hãn Vương bay theo gió đi vào.
"Thằng ranh hư hỏng này ngứa đòn đấy, Chiêu Bình."
"Nếu nó làm con tức, con cứ đánh nó cho ta!"
"Đánh hỏng rồi cứ bảo là ta đánh."
Phu nhân Hãn Vương nghĩ gì rồi bồi ở sau thêm một câu: "Bảo là ta đánh cũng được."
Lặc Cổ nhìn ta, ta nhìn Lặc Cổ.
Ta lộ ra nụ cười tươi: "Phụ hãn và mẫu phi ngươi cũng thương ngươi quá đi à, đúng là làm người ta hâm mộ chết đi được."