Chương 2 - Cuộc Gặp Gỡ Đầy Hồn Nhiên - Nghịch Thiên Cải Mệnh Ta Không Làm Nữ Chính Nữa
2
Người đến.
Nam chính bị đè ra nằm thẳng cẳng.
Nhục nhã bị mấy anh nông dân cao lo lực lưỡng đè nằm bẹp dí ở dưới đất.
Nhìn sướng hết cả con mắt.
À không, nhìn mà hả dạ.
Tướng sĩ đi theo định lên ngăn lại.
Ta cười ngọt hỏi bọn hắn, thế muốn cãi lại lời hoàng mệnh à?
Bọn họ nói không dám.
Bọn họ nói chúc công chúa lên đường thuận buồm xuôi gió.
Bọn họ nói thấy thủ hạ của công chúa ra tay nhẹ quá, bọn họ sẵn lòng làm giúp cho.
Thành ra nam chính ngất trên cành quất, mặt mũi bầm dập bị ngựa kéo về đằng sau hồi kinh.
Hầy, nguy hiểm quá, biên chế của ta cuối cùng cũng bảo vệ được rồi.
Tháng cuối này, ta thuận lợi đến được thảo nguyên.
Phu quân tương lai Lặc Cổ của ta đang đứng ở dưới xe ngựa đợi ta.
Nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ừm, nói sao ta.
Nửa mặt trên và nửa mặt dưới của hắn như được tách ra làm hai phần vậy.
Nửa mặt trên là thằng tó con mặt búng ra sữa.
Nửa mặt dưới là ông chú già râu ria xồm xoàm.
Hơn nữa nhìn cái là biết.
Hắn trăm phần trăm là không thích cái cô công chúa Đại Dận đến hoà thân là ta đây.
Ta từ trên xe ngựa đi xuống.
Hắn hứ một tiếng.
Ta tay bắt mặt mừng với lão Hãn Vương.
Hắn hứ một tiếng.
Ta vấn an hắn.
Hắn hứ một tiếng.
Ngươi chảnh cái đéo?
Hứ đếch gì hứ?
Ở trong tác phẩm vĩ đại dài một ngàn chương này, ngươi chưa sống được quá chương mười ba đâu!
Ngươi đái một vũng rồi soi lại ngươi xem.
Lặc Cổ còn chưa biết đường tự kiểm điểm.
Bởi vì ngay giây sau, hắn đã bị cha hắn tét một phát vào mông cái đét.
Lão Hãn Vương lừ mắt cho hắn một cái lườm cảnh cáo.
"Mãi mới cưới được một người vợ đẹp, mày đừng có doạ con người ta chạy mất nha con."
"Vợ ngoan vợ xinh thế mày còn không cần, đám đường ca của mày còn đang xếp hàng chờ đằng sau kia kìa con ạ!"
Lặc Cổ vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu khuất phục lắm, lí nhí hứ một tiếng.
Đã sợ run nhong nhóc ra rồi còn da dẻ.
Ta cũng không chịu để yên hứ trả lại.
Lão Hãn Vương cười tươi như xuân về hoa nở.
"Công chúa đi đường xa vất vả đến đây, có thấy mệt không?"
Thật ra ta vẫn khoẻ như vâm, trước khi xuyên thư tôi học ở trường đại học Nông nghiệp.
Suốt ngày mặt cắm xuống đất lưng hướng lên giời, trồng trọt chăn nuôi cả ngày.
Còn luôn tay luôn chân chạy theo thầy cố vấn đi khắp mọi miền cả nước.
Có điều đám người đi theo ta đến đây, mặt ai người nấy vàng như đất, sắp lăn ra ngất xỉu đến nơi rồi.
Sau khi nghe ta giới thiệu chức nghiệp của những người đó xong, lão Hãn Vương cười còn tươi roi rói hơn.
Mặt ổng tôi có thể dùng một câu để miêu tả bao quát --- Đông Xưởng cần một một người tài như ngươi đó.
Đông Xưởng Hãn Vương đích thân đưa những người giỏi tay nghề đó đi nghỉ ngơi.
Lúc đi còn không quên căn dặn thằng con trai đần chủ nhà nông trường của mình:
"Lặc Cổ, đừng để công chúa đợi lâu, chăm sóc tốt vợ của con đi ha!"
Sếp lớn Lặc Cổ không tình nguyện dẫn ta vào lều chiên.
Cả đường đi ta lấy nụ cười làm phép giao tiếp.
Trái lại còn khiến Lặc Cổ mất tự nhiên.
Hắn giả vờ dữ dằn nói chuyện:
"Ta khuyên nữ nhân ngươi chớ có mơ mộng hão huyền làm chi cho mệt, trái tim ta là của Mẫn Mẫn!"
Ta tiếp tục mỉm cười.
"Không sao hết! Sau này con các ngươi sinh ra, có thể ghi tên dưới danh nghĩa là của ta."
Lặc Cổ sặc một hơi, cả buổi nói không nên được một lời.
Hắn thậm thụt nhìn phao chép ở trên tay.
Ho đành hanh cổ họng, nói tiếp:
"Ta sẽ cho ngươi *sự tôn vinh mà một người vợ như ngươi nên có, thế nhưng..."
(đáng nhẽ đây là "sự tôn trọng", nhưng Lạc Cổ nói nhầm thành tôn vinh =))))))))
"Thế nhưng tất cả ngoại trừ cái đó ra, ta chớ nên tham lam thêm quá nhiều hả?"
Hắn gật đầu lia lịa: "Đúng đúng!"
Nhưng phản xạ rất nhanh hỏi ngược lại: "Sao ngươi biết ta định nói cái gì?"
Xin đó giời, ta có phải mù đâu?
Chữ thì viết to đùng bổ chảng, cả cánh tay sắp bị ngươi viết kín hết rồi kia kìa.
Ngươi còn đứng chình ình ở đấy vén tay áo lên đọc, ta có thể không nhìn thấy được ư?"
Ta đáp có lệ: "Ngươi cạo râu đi, cạo xong ta nói cho biết."
Hắn nửa tin nửa ngờ: "Có thật không?"
"Thật, người Đại Dận không lừa người Đại Dận!"
Người đến.
Nam chính bị đè ra nằm thẳng cẳng.
Nhục nhã bị mấy anh nông dân cao lo lực lưỡng đè nằm bẹp dí ở dưới đất.
Nhìn sướng hết cả con mắt.
À không, nhìn mà hả dạ.
Tướng sĩ đi theo định lên ngăn lại.
Ta cười ngọt hỏi bọn hắn, thế muốn cãi lại lời hoàng mệnh à?
Bọn họ nói không dám.
Bọn họ nói chúc công chúa lên đường thuận buồm xuôi gió.
Bọn họ nói thấy thủ hạ của công chúa ra tay nhẹ quá, bọn họ sẵn lòng làm giúp cho.
Thành ra nam chính ngất trên cành quất, mặt mũi bầm dập bị ngựa kéo về đằng sau hồi kinh.
Hầy, nguy hiểm quá, biên chế của ta cuối cùng cũng bảo vệ được rồi.
Tháng cuối này, ta thuận lợi đến được thảo nguyên.
Phu quân tương lai Lặc Cổ của ta đang đứng ở dưới xe ngựa đợi ta.
Nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ừm, nói sao ta.
Nửa mặt trên và nửa mặt dưới của hắn như được tách ra làm hai phần vậy.
Nửa mặt trên là thằng tó con mặt búng ra sữa.
Nửa mặt dưới là ông chú già râu ria xồm xoàm.
Hơn nữa nhìn cái là biết.
Hắn trăm phần trăm là không thích cái cô công chúa Đại Dận đến hoà thân là ta đây.
Ta từ trên xe ngựa đi xuống.
Hắn hứ một tiếng.
Ta tay bắt mặt mừng với lão Hãn Vương.
Hắn hứ một tiếng.
Ta vấn an hắn.
Hắn hứ một tiếng.
Ngươi chảnh cái đéo?
Hứ đếch gì hứ?
Ở trong tác phẩm vĩ đại dài một ngàn chương này, ngươi chưa sống được quá chương mười ba đâu!
Ngươi đái một vũng rồi soi lại ngươi xem.
Lặc Cổ còn chưa biết đường tự kiểm điểm.
Bởi vì ngay giây sau, hắn đã bị cha hắn tét một phát vào mông cái đét.
Lão Hãn Vương lừ mắt cho hắn một cái lườm cảnh cáo.
"Mãi mới cưới được một người vợ đẹp, mày đừng có doạ con người ta chạy mất nha con."
"Vợ ngoan vợ xinh thế mày còn không cần, đám đường ca của mày còn đang xếp hàng chờ đằng sau kia kìa con ạ!"
Lặc Cổ vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu khuất phục lắm, lí nhí hứ một tiếng.
Đã sợ run nhong nhóc ra rồi còn da dẻ.
Ta cũng không chịu để yên hứ trả lại.
Lão Hãn Vương cười tươi như xuân về hoa nở.
"Công chúa đi đường xa vất vả đến đây, có thấy mệt không?"
Thật ra ta vẫn khoẻ như vâm, trước khi xuyên thư tôi học ở trường đại học Nông nghiệp.
Suốt ngày mặt cắm xuống đất lưng hướng lên giời, trồng trọt chăn nuôi cả ngày.
Còn luôn tay luôn chân chạy theo thầy cố vấn đi khắp mọi miền cả nước.
Có điều đám người đi theo ta đến đây, mặt ai người nấy vàng như đất, sắp lăn ra ngất xỉu đến nơi rồi.
Sau khi nghe ta giới thiệu chức nghiệp của những người đó xong, lão Hãn Vương cười còn tươi roi rói hơn.
Mặt ổng tôi có thể dùng một câu để miêu tả bao quát --- Đông Xưởng cần một một người tài như ngươi đó.
Đông Xưởng Hãn Vương đích thân đưa những người giỏi tay nghề đó đi nghỉ ngơi.
Lúc đi còn không quên căn dặn thằng con trai đần chủ nhà nông trường của mình:
"Lặc Cổ, đừng để công chúa đợi lâu, chăm sóc tốt vợ của con đi ha!"
Sếp lớn Lặc Cổ không tình nguyện dẫn ta vào lều chiên.
Cả đường đi ta lấy nụ cười làm phép giao tiếp.
Trái lại còn khiến Lặc Cổ mất tự nhiên.
Hắn giả vờ dữ dằn nói chuyện:
"Ta khuyên nữ nhân ngươi chớ có mơ mộng hão huyền làm chi cho mệt, trái tim ta là của Mẫn Mẫn!"
Ta tiếp tục mỉm cười.
"Không sao hết! Sau này con các ngươi sinh ra, có thể ghi tên dưới danh nghĩa là của ta."
Lặc Cổ sặc một hơi, cả buổi nói không nên được một lời.
Hắn thậm thụt nhìn phao chép ở trên tay.
Ho đành hanh cổ họng, nói tiếp:
"Ta sẽ cho ngươi *sự tôn vinh mà một người vợ như ngươi nên có, thế nhưng..."
(đáng nhẽ đây là "sự tôn trọng", nhưng Lạc Cổ nói nhầm thành tôn vinh =))))))))
"Thế nhưng tất cả ngoại trừ cái đó ra, ta chớ nên tham lam thêm quá nhiều hả?"
Hắn gật đầu lia lịa: "Đúng đúng!"
Nhưng phản xạ rất nhanh hỏi ngược lại: "Sao ngươi biết ta định nói cái gì?"
Xin đó giời, ta có phải mù đâu?
Chữ thì viết to đùng bổ chảng, cả cánh tay sắp bị ngươi viết kín hết rồi kia kìa.
Ngươi còn đứng chình ình ở đấy vén tay áo lên đọc, ta có thể không nhìn thấy được ư?"
Ta đáp có lệ: "Ngươi cạo râu đi, cạo xong ta nói cho biết."
Hắn nửa tin nửa ngờ: "Có thật không?"
"Thật, người Đại Dận không lừa người Đại Dận!"