Chương 4 - Sức Mạnh của Người Phụ Nữ - Nghịch Thiên Cải Mệnh Ta Không Làm Nữ Chính Nữa
4
Đến thảo nguyên được ba tháng, ta đúc kết được một chuyện.
Đó chính là đàn bà con gái cũng có thể gánh được cả nửa bầu trời.
Ban đầu thì ta và lão Hãn vương thương nghị song phương, Lặc Cổ đứng nghe.
Về sau nội dung càng lúc càng phức tạp, vượt khỏi phạm vi tri thức và hiểu biết của họ.
Hai cha con giống như nghe sách trời, trợn mắt há mồm.
Vẫn là phu nhân Hãn Vương Tô Địch Nhã ngứa mắt quá, đón lấy toàn bộ công việc.
"Có hai người này ở đây giúp là ta bớt được ối việc."
"Hai cha con nhà này, già thì nghe lời, bé thì có sức khoẻ."
"Sau này con khắc biết, trong nhà có gia súc thì việc gì cũng dễ."
Lão Hãn Vương và Lặc Cổ hiển nhiên đã quá quen với cách làm của Tô Địch Nhã.
Tuân theo mệnh lệnh nghe lời chỉ huy, bớt câu nào là ít nói câu nấy.
Hợp tác với người thông minh sướng hẳn ra.
Tô Địch Nhã chỉ cái là hiểu, có vài chuyện không cần ta phải nhắc lại đến lần thứ hai.
Công tác xoá đói giảm nghèo ở thảo nguyên của ta triển khai thuận lợi đến kỳ lạ.
Gió cát trên thảo nguyên lớn, môi trường khốc liệt.
Đã không thể trồng hoa màu càng không thể xây nhà, cho nên tất cả nhu cầu cần thiết chỉ có cách dùng vật đổi vật.
Ta và Tô Địch Nhã hợp lực gây dựng một nhóm thương đội, thành quả thu được tương đối khá.
Mấy tháng sau, con đường thông thương giữa thảo nguyên và trung nguyên thành công khai thông.
Hai bên buôn bán thành công mang lại cho thảo nguyên một nguồn tài phú kếch xù.
Từ trước đến giờ tiền tài dễ động lòng người, chỉ trong thời gian ngắn, các quý tộc ở thảo nguyên không ngồi yên được nữa, bắt đầu mơ tưởng được chia chát một phần.
Thảo nguyên xuất hiện sự kiện phân tranh, có vài người tài đắc lực của thương đội tý thì oẳng ở trong đó.
Một thương đội đang trên đà phát triển lớn bị làm cho sống dở chết dở, tý nữa thì nỗ lực bấy lâu nay đi tong.
Chả nhẽ bà đây cho tất cả cút hết.
Lão Hãn Vương mỗi ngày mặt ủ mày chau nghĩ cách làm sao một điều nhịn bằng chín điều lành
Mà xưa nay Tô Địch Nhã luôn dịu dàng, hiếm thấy một lần phát hoả với ổng:
"Cái lão già chát xít nhà ông bây giờ còn nghĩ ba phải nữa à?"
Quay sang hỏi ta xem rốt cuộc phải làm sao đây?
Ta nào có biết phải làm sao giờ, ta chỉ biết mỗi trồng trọt thôi!
Nhưng ta chắc chắn không thể nói vậy được.
Tuy ta không tinh thông mấy món này lắm, nhưng ta học lịch sử hơi bị giỏi đấy nhá.
Thế nên ta kể cho bà ấy nghe mấy trường hợp giết gà doạ khỉ nổi tiếng trong lịch sử.
Tô Địch Nhã nghe xong nghĩ một hồi, qua một nén nhang bà vỗ tay ta:
"Chiêu Bình con cứ yên tâm, ta nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ đám sâu làm rầu nồi canh gây hại cho thảo nguyên này."
"Không riêng vì thương đội, còn vì sự phát triển sau này của thảo nguyên."
Chính sách mới của thảo nguyên rất nghiêm.
Ta biết một khi chính sách này được thi hành chắc chắn sẽ gặp trở ngại, nhưng ta không ngờ người đến gặp ta đầu tiên chính là Lặc Cổ.
Hắn cũng biết muốn bóp phải chọn quả hồng mềm mà bóp, không dám tìm mẹ hắn, quay sang tìm ta đầu tiên.
Lặc Cổ ậm ừ cả buổi, cuối cùng lấy hết can đảm ra hỏi xem làm thế có phải tàn nhẫn quá rồi không?
Ta nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, nhìn mãi cho đến khi hắn không dám nhìn nữa, ta mới tiếc hận lắc đầu.
Không buồn đáp lại câu nãy hắn hỏi, ngược lại đi kể cho hắn nghe một chuyện khác:
"Xuyên Thục là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, dân bản xứ ưa cay, thích nhất là ăn ớt..."
Lặc Cổ ngơ ngác gật đầu một cái: "Đó ta cũng biết mà, nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện kia đâu?"
Ta tiếp tục nói: "Ngươi đi sang chào phụ hãn và mẫu phi của ngươi đi, rồi bảo người hầu đóng cho ngươi cái xe ngựa đưa ngươi đến Xuyên Thục."
"Từ Xuyên Thục đi đến Nhạc Sơn, à không, hiện giờ là Gia Châu mới đúng."
"Ở đấy có một đại phật lăng vân, còn được gọi là đại phật Nhạc Sơn."
"Ngươi bảo ổng ấy đi xuống, sau đó ngươi ngồi lên chỗ ổng ngồi."
Lặc Cổ: "?"
(Cho mấy bà nào không hiểu, thì nữ9 đang khịa Lặc Cổ lòng dạ bồ tát như phật, ngồi thay phật được rồi.)
Ta thở dài, thấy là biết thằng khờ này nghe không hiểu.
"Người bục mặt ra làm việc còn chưa ý kiến ý cò gì."
"Kẻ không làm việc cắn lên như chó sủa ngàn."
"Ngươi thích nên ngươi thích sủa hộ nó luôn à, thủng chưa?"
Cái này Lặc Cổ thủng.
Hắn quay về đánh cho đám người xúi hắn đi hạch sách từ giả đến trẻ không sót một mống.
Ngày hôm sau người đến nghị sự ít hơn một nửa.
Tiếng phản đối cũng dần biến mất.
Nhờ phúc của hắn, chính sách mới được thực thi thuận lợi đến bất ngờ.
Tô Địch Nhã nói đúng, trong nhà có gia súc chuyện gì cũng dễ làm thiệt.
Đến thảo nguyên được ba tháng, ta đúc kết được một chuyện.
Đó chính là đàn bà con gái cũng có thể gánh được cả nửa bầu trời.
Ban đầu thì ta và lão Hãn vương thương nghị song phương, Lặc Cổ đứng nghe.
Về sau nội dung càng lúc càng phức tạp, vượt khỏi phạm vi tri thức và hiểu biết của họ.
Hai cha con giống như nghe sách trời, trợn mắt há mồm.
Vẫn là phu nhân Hãn Vương Tô Địch Nhã ngứa mắt quá, đón lấy toàn bộ công việc.
"Có hai người này ở đây giúp là ta bớt được ối việc."
"Hai cha con nhà này, già thì nghe lời, bé thì có sức khoẻ."
"Sau này con khắc biết, trong nhà có gia súc thì việc gì cũng dễ."
Lão Hãn Vương và Lặc Cổ hiển nhiên đã quá quen với cách làm của Tô Địch Nhã.
Tuân theo mệnh lệnh nghe lời chỉ huy, bớt câu nào là ít nói câu nấy.
Hợp tác với người thông minh sướng hẳn ra.
Tô Địch Nhã chỉ cái là hiểu, có vài chuyện không cần ta phải nhắc lại đến lần thứ hai.
Công tác xoá đói giảm nghèo ở thảo nguyên của ta triển khai thuận lợi đến kỳ lạ.
Gió cát trên thảo nguyên lớn, môi trường khốc liệt.
Đã không thể trồng hoa màu càng không thể xây nhà, cho nên tất cả nhu cầu cần thiết chỉ có cách dùng vật đổi vật.
Ta và Tô Địch Nhã hợp lực gây dựng một nhóm thương đội, thành quả thu được tương đối khá.
Mấy tháng sau, con đường thông thương giữa thảo nguyên và trung nguyên thành công khai thông.
Hai bên buôn bán thành công mang lại cho thảo nguyên một nguồn tài phú kếch xù.
Từ trước đến giờ tiền tài dễ động lòng người, chỉ trong thời gian ngắn, các quý tộc ở thảo nguyên không ngồi yên được nữa, bắt đầu mơ tưởng được chia chát một phần.
Thảo nguyên xuất hiện sự kiện phân tranh, có vài người tài đắc lực của thương đội tý thì oẳng ở trong đó.
Một thương đội đang trên đà phát triển lớn bị làm cho sống dở chết dở, tý nữa thì nỗ lực bấy lâu nay đi tong.
Chả nhẽ bà đây cho tất cả cút hết.
Lão Hãn Vương mỗi ngày mặt ủ mày chau nghĩ cách làm sao một điều nhịn bằng chín điều lành
Mà xưa nay Tô Địch Nhã luôn dịu dàng, hiếm thấy một lần phát hoả với ổng:
"Cái lão già chát xít nhà ông bây giờ còn nghĩ ba phải nữa à?"
Quay sang hỏi ta xem rốt cuộc phải làm sao đây?
Ta nào có biết phải làm sao giờ, ta chỉ biết mỗi trồng trọt thôi!
Nhưng ta chắc chắn không thể nói vậy được.
Tuy ta không tinh thông mấy món này lắm, nhưng ta học lịch sử hơi bị giỏi đấy nhá.
Thế nên ta kể cho bà ấy nghe mấy trường hợp giết gà doạ khỉ nổi tiếng trong lịch sử.
Tô Địch Nhã nghe xong nghĩ một hồi, qua một nén nhang bà vỗ tay ta:
"Chiêu Bình con cứ yên tâm, ta nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ đám sâu làm rầu nồi canh gây hại cho thảo nguyên này."
"Không riêng vì thương đội, còn vì sự phát triển sau này của thảo nguyên."
Chính sách mới của thảo nguyên rất nghiêm.
Ta biết một khi chính sách này được thi hành chắc chắn sẽ gặp trở ngại, nhưng ta không ngờ người đến gặp ta đầu tiên chính là Lặc Cổ.
Hắn cũng biết muốn bóp phải chọn quả hồng mềm mà bóp, không dám tìm mẹ hắn, quay sang tìm ta đầu tiên.
Lặc Cổ ậm ừ cả buổi, cuối cùng lấy hết can đảm ra hỏi xem làm thế có phải tàn nhẫn quá rồi không?
Ta nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, nhìn mãi cho đến khi hắn không dám nhìn nữa, ta mới tiếc hận lắc đầu.
Không buồn đáp lại câu nãy hắn hỏi, ngược lại đi kể cho hắn nghe một chuyện khác:
"Xuyên Thục là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, dân bản xứ ưa cay, thích nhất là ăn ớt..."
Lặc Cổ ngơ ngác gật đầu một cái: "Đó ta cũng biết mà, nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện kia đâu?"
Ta tiếp tục nói: "Ngươi đi sang chào phụ hãn và mẫu phi của ngươi đi, rồi bảo người hầu đóng cho ngươi cái xe ngựa đưa ngươi đến Xuyên Thục."
"Từ Xuyên Thục đi đến Nhạc Sơn, à không, hiện giờ là Gia Châu mới đúng."
"Ở đấy có một đại phật lăng vân, còn được gọi là đại phật Nhạc Sơn."
"Ngươi bảo ổng ấy đi xuống, sau đó ngươi ngồi lên chỗ ổng ngồi."
Lặc Cổ: "?"
(Cho mấy bà nào không hiểu, thì nữ9 đang khịa Lặc Cổ lòng dạ bồ tát như phật, ngồi thay phật được rồi.)
Ta thở dài, thấy là biết thằng khờ này nghe không hiểu.
"Người bục mặt ra làm việc còn chưa ý kiến ý cò gì."
"Kẻ không làm việc cắn lên như chó sủa ngàn."
"Ngươi thích nên ngươi thích sủa hộ nó luôn à, thủng chưa?"
Cái này Lặc Cổ thủng.
Hắn quay về đánh cho đám người xúi hắn đi hạch sách từ giả đến trẻ không sót một mống.
Ngày hôm sau người đến nghị sự ít hơn một nửa.
Tiếng phản đối cũng dần biến mất.
Nhờ phúc của hắn, chính sách mới được thực thi thuận lợi đến bất ngờ.
Tô Địch Nhã nói đúng, trong nhà có gia súc chuyện gì cũng dễ làm thiệt.