Chương 5 - Nghe Lòng Của Bạn Cùng Phòng
Chương 5
“Tiểu thiếu gia, muộn thế này rồi mà cũng xuất hiện ở đây, không phải là đang chờ tôi đó chứ?”
Hứa Hy Nhiên giật mình , quay phắt lại , vội vàng giật mũ về đội lại .
“Bớt tự luyến đi . Tôi ra đây ăn cơm!”
Vừa dứt lời, bụng cậu ta lập tức réo một tiếng “ục” khá to.
Tôi vội quay mặt đi , không dám cười trước mặt cậu ấy .
Mặt Hứa Hy Nhiên thoắt cái đỏ bừng, đáng yêu đến mức muốn bế về nhà giấu luôn.
“Đi, tôi dẫn cậu đi ăn. Tôi còn nợ cậu một bữa, cậu không được từ chối đó.”
“Thế… thầy cậu thì sao , với cả học muội của cậu nữa?”
“Bọn họ không quan trọng bằng cậu . Cậu hãy nể mặt tôi mà đi với tôi một chuyến nhé, tiểu thiếu gia.”
Tôi cười , nắm lấy cổ tay cậu ấy kéo ra ngoài.
Hứa Hy Nhiên im lặng cúi đầu, vì đội mũ nên tôi chỉ thấy được phần tai đỏ ửng.
Ngoan ngoãn đến lạ, đáng yêu vô cùng, tôi thắc mắc không biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì.
Tôi thử lắng nghe , nhưng lần này lại chẳng nghe thấy gì cả.
Như thể cậu ấy đang chìm trong một niềm hạnh phúc lớn đến mức… không biết phải nghĩ gì nữa.
Nhưng tôi có thể cảm nhận rất rõ nhịp mạch đập bên dưới lớp da cổ tay ấy nhanh đến mức cỡ một trăm hai mươi nhịp một phút.
Giữa nhà hàng ồn ào náo nhiệt ấy nhịp tim ấy lại rõ ràng, mạnh mẽ, chân thật và nóng bỏng.
…
Hứa Hy Nhiên thích hải sản, nên tôi dẫn cậu ấy đi ăn tôm.
Tôi bóc cho cậu ấy một nguyên đĩa đầy.
“Chu Lạc, bia có mùi vị thế nào?”
Chắc tiểu thiếu gia này chỉ được uống rượu vang từ bé đây.
“Không ngon đâu . Trẻ con đừng tò mò.”
Tôi nhìn cậu ấy cười , đôi môi vốn trắng mịn giờ bị dầu ớt nhuộm thành màu đỏ bóng, đẹp đến nỗi không dám nhìn lâu.
“Xì! Trẻ con cái đầu cậu ! Chỉ cần bản thiếu gia muốn thì bản thiếu gia sẽ có . Chu Lạc, mang cho tôi một két!”
Y như đang sai bảo nhân viên quán vậy .
“Sao tôi thấy cậu chưa uống mà đã say rồi ? Thôi được rồi , uống ít thôi đó, không tôi lại phải cõng cậu về.”
“Được cõng tôi về là phúc của cậu đó.”
Nhận được lon bia lạnh, Hứa Hy Nhiên hùng hổ tu một ngụm lớn.
Rồi bị sặc đến mức mặt đỏ bừng như phát sốt.
Làn da trắng như sữa ấy dễ đỏ quá trời.
Khuôn mặt thanh lãnh lúc này khi bị nhuộm một màu sắc hồng, bỗng trở nên xinh đẹp một cách chói mắt.
Cậu ấy chu môi, ánh mắt lườm tôi không phục.
Nhịp tim tôi lại … nhảy loạn.
Tôi hơi chột dạ , liền né ánh mắt đó đi .
Tôi lấy khăn giấy, lau những giọt bia vương nơi khóe môi cậu ấy .
“Ngon không , tiểu thiếu gia của tôi ?”
【Mình… xấu lắm sao , cậu ấy vì sao phải quay mặt đi ?】
Sắc mặt Hứa Hy Nhiên thoáng ảm đạm, nhìn chai bia trước mặt mà giọng nhỏ hẳn:
“Không ngon… chua chua, đắng đắng…”
Chua? Đắng?
Ông chủ quán bán đồ giả cho tôi à ?
“Không ngon thì đừng uống nữa. Ăn tôm đi .”
“Đừng lo chuyện của tôi ! Cậu uống được thì tôi cũng uống được !”
Chỉ hai lon thôi mà cậu ta đã say bí tỉ.
Cuối cùng vẫn là tôi gọi xe đưa cậu ta về ký túc xá.
Gương mặt nóng bừng nhỏ xíu và mềm mềm nằm trên vai tôi .
Môi cậu ấy theo nhịp bước chân chạm vào cổ tôi từng chút một.
Vừa thân mật vừa khiến người ta tê cả sống lưng.
Cái sắc đỏ trên mặt của cậu ấy như thông qua môi mà chuyển sang cổ tôi .
Khiến cả người tôi chỉ muốn nổ tung.
Chắc do… thời tiết nóng quá thôi.
Tôi đặt Hứa Hy Nhiên ngồi trên mép giường, chuẩn bị đứng dậy rời đi .
Thì cậu ấy vòng tay qua cổ tôi , kéo sát lại :
“Không được đi !”
Cậu ấy kéo mạnh một cái, tôi mất thăng bằng ngã ập lên người cậu ấy .
Suýt nữa thì hôn luôn cái đầu nhỏ của cậu ta rồi , may kịp chống tay xuống giường.
Nhìn bề ngoài mềm mại yếu đuối thế mà mỗi lần xô đẩy, sức lực cứ như trâu vậy .
“Sao vậy , tiểu thiếu gia của tôi ? Còn gì muốn sai bảo không ?”
Một tay cậu ấy vòng sau cổ tôi , ngón tay còn lại chạm nhẹ lên môi tôi .
Trong mắt cậu ta ánh nước long lanh, đẹp đến mức người ta không dám thở mạnh.
Cảm giác đầu ngón tay cậu ấy khẽ miết nơi khóe môi tôi … một cảm xúc khó gọi tên cuộn lên trong lòng tôi .
Tôi nắm lấy tay cậu ta , giọng khàn đi :
“Đừng nghịch nữa… cảm giác lạ lắm.”
Hứa Hy Nhiên cong môi cười , tiểu thiếu gia khi say… lại thật lòng một cách nguy hiểm:
“Chu Lạc, thật ra tôi chẳng ghét cậu chút nào.”
“Ừ, tôi biết .”
Bởi vì trong lòng cậu nghĩ gì, tôi đều nghe thấy hết rồi .
“Chúng ta có thể làm bạn tốt mà.”
“Chỉ là bạn thôi sao ?”
Đôi mày đẹp kia khẽ nhíu lại , đôi mắt đầy uất ức nhìn tôi .
“Chứ cậu còn muốn làm gì?”
Tôi còn chưa kịp nghe tiếng lòng thì…
Cậu ấy chồm tới!
“Ưm!”
Môi mềm, thơm mùi dâu, thêm chút men nồng của bia… tất cả hương vị đều dán lên môi tôi .
Và đúng lúc đó, tiếng lòng vang lên ngay bên tai:
【Thích cậu . Được không ?】
Tôi … mắt trợn tròn.
Não tắt nguồn, cpu dừng mọi hoạt động.
Hứa Hy Nhiên hôn xong còn vỗ vỗ mặt tôi , nụ cười vừa yêu chiều vừa kiêu căng:
“Bản thiếu gia đã đóng dấu cậu rồi . Từ giờ cậu là người của tôi .”
Nói xong… cậu ta lăn ra ngủ.
…Ngủ rồi ?
Ngủ rồi !!!
Hứa Hy Nhiên, thế là xong hả?!
Nụ hôn đầu của tôi !!!
Cậu ta hôn tôi rồi .
Cậu ta thích tôi thật sao ???.
Cậu ta không chỉ muốn làm bạn… cậu ta muốn tôi làm người yêu của cậu ta !!!
Sáng hôm sau hai mắt của tôi mắt thâm như gấu trúc, còn Hứa Hy Nhiên thì tràn đầy sức sống.
“Chu Lạc, lần sau uống rượu nhớ gọi tôi với.”
【Rượu tốt ghê, tối qua còn mơ thấy hôn Chu Lạc nữa… Aaaaa xấu hổ muốn c.h.ế.t luôn!!】
Mặt ngoài tỉnh bơ, trong lòng lại la hét om sòm cả lên.
Không phải mơ đâu nhóc!
Cậu thật sự lao vào hôn tôi đó!
Tuy tôi không kỳ thị ai cả… nhưng… tôi là trai thẳng mà!!
“Sao cậu im lặng vậy ? Sao đơ người rồi ?”
Cậu ta không biết … mỗi lần cậu ta nói chuyện, tôi chỉ nhìn thấy được mỗi đôi môi đỏ hồng kia .
Những lần hé mở, khép lại … cả mùi dâu ngọt ngọt còn lưu trên môi tôi từ tối qua…
Làm đầu tôi như bị một làn sương mù phủ lên.
“Chu Lạc!!”
Tôi bừng tỉnh ngay lập tức, luống cuống chộp lấy túi rồi chạy trốn.
“Xin lỗi , tôi còn có việc.”
Cả ngày hôm đó làm thí nghiệm mà tôi chẳng tập trung nổi.
Còn pha t.h.u.ố.c sai mấy lần liền.
Trong đầu toàn là cảnh Hứa Hy Nhiên hôn tôi …
Tôi rốt cuộc đang nghĩ cái thứ quỷ quái gì vậy hả!
Tôi tự vỗ nhẹ vào mặt mình .