Chương 4 - Nghe Lòng Của Bạn Cùng Phòng
Chương 4
Cậu ta vừa nói vừa hất tay tôi ra , giọng lại lạnh như băng:
“Tránh ra , đừng chắn đường.”
【Sao cậu ta biết cách quyến rũ vậy chứ?! Không đi tắm ngay là toang!! Nhanh lên, nhanh lên, không kịp nữa rồi ~~】
Không kịp gì cơ?
Hứa Hy Nhiên đứng dậy gấp quá, nên vấp trúng chân ghế… nên lao thẳng vào người tôi .
“Cậu ổn chứ?”
Hứa Hy Nhiên ngước cằm đầy kiêu ngạo, lạnh nhạt nói :
“Không sao . Thả cái tay của cậu ra đi .”
Nhưng tiếng lòng thì như tận thế đến nơi:
【Hu hu hu đau quá… đụng trúng mắt cá rồi … Đi không nổi nữa rồi … tàn phế mất thôi…】
Nghe trong đầu mà tôi suýt bật cười .
Có ai đoán được nam thần cao lãnh của trường S thật ra lại là một công t.ử nhỏ nhắn thích mếu máo đâu chứ.
“Đừng cố chịu nữa.”
Tôi ôm lấy eo cậu ấy , một tay vòng qua dưới chân, nhấc cậu ấy lên.
Hứa Hy Nhiên vội rụt người lại , né tránh một cách kỳ quặc.
“Cậu ngồi tạm trên giường đi , để tôi tìm t.h.u.ố.c bôi sát trùng.”
Tôi đi lấy thuốc, còn cậu ta thì mắt nhìn theo từng bước tôi di chuyển.
Khi tôi liếc sang thì cậu lập tức quay ngoắt đầu đi chỗ khác.
“Giơ chân lên, tôi bôi t.h.u.ố.c cho.”
“Ờ.”
Miệng thì miễn cưỡng, nhưng cậu ấy vẫn ngoan ngoãn chìa chân ra .
Cậu ấy ngồi bên mép giường, còn tôi quỳ nửa gối trước mặt, nâng cổ chân trắng trẻo ấy lên, dùng tăm bông sát trùng rất nhẹ.
“Hơi sưng đỏ rồi . Hôm nay đừng tắm nước lâu. Lau người sơ thôi, nghe chưa ?”
“Chu Lạc, cậu lo nhiều quá rồi đấy. Đúng kiểu bà cô già.”
Tôi nghĩ đến cái mặt phồng tức của cậu ấy trông như cá nóc, khóe môi không nhịn được khẽ cong.
【Cậu ấy cười đẹp quá…】
Tay tôi hơi khựng lại .
【Cậu ấy bôi t.h.u.ố.c cho mình cẩn thận thế này … Nếu như thời gian có thể dừng mãi ở giây phút này thì thật tốt …】
Tôi cuối cùng vẫn không kìm được mà ngẩng đầu.
Và tôi bắt gặp ánh mắt dịu dàng chưa kịp thu lại của cậu ấy .
Khoé môi cậu ta còn lộ ra nụ cười nhè nhẹ.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ xù lông thường ngày.
Không còn là cá nóc giận dỗi nữa…
Đẹp đến ngẩn ngơ…
Tim tôi bỗng đập mạnh một cái.
Tôi nhìn cậu ấy đến xuất thần.
Hứa Hy Nhiên giơ mũi chân chạm nhẹ vào đầu gối tôi , rồi cậu quay mặt đi chỗ khác.
Lỗ tai nhỏ kia đỏ rực đến không thể giấu.
“Cậu nhìn tôi làm gì vậy ? Kỳ quá đi .”
“Tự nhiên phát hiện cậu cũng… khá đẹp đấy chứ.”
Khác với kiểu miệng độc lòng mềm của Hứa Hy Nhiên, tôi là kiểu người thuộc dạng nghĩ gì nói nấy.
“Cậu điên à Chu Lạc? T– tôi là con trai đó!”
Cậu ta quát lên rồi đá vào chân tôi một cú, định bỏ đi .
Nhưng tôi vẫn giữ lấy mắt cá chân ấy , cau mày đặt trở lại lên đầu gối mình :
“Đừng có giở thói bướng bỉnh lúc này . Bôi t.h.u.ố.c xong muốn quậy sao cũng được .”
Cứ tưởng cậu ta sẽ lại xù lông c.ắ.n người , nào ngờ chỉ đáp nhỏ:
“Ờ.”
Lại định chơi trò gì nữa đây?
Tôi thử lắng nghe :
【Daddy hôm nay nhìn cũng ngầu quá đi … xin hãy dạy dỗ con thật nghiêm khắc!!!】
Hả???
Daddy???
Dạy dỗ???
Cậu ta đang nói cái quỷ gì vậy ???
Đúng là càng ngày càng khó hiểu.
Tối đến, lần đầu tiên trong lịch sử, Hứa Hy Nhiên chủ động mở lời:
“Hôm nay cậu … còn sợ không ? Muốn… ngủ cùng không ? Tôi miễn cưỡng bảo vệ cậu cũng được .”
Đêm nay không sấm, không mưa, nên tôi từ chối.
Kết quả cả đêm đều nghe tiếng lòng oán hận của cậu ấy :
【Đồ Chu Lạc hôi thối!! Đồ đầu óc chậm hiểu!! Không biết nắm bắt cơ hội!! Đời này cậu đừng hòng lấy được vợ!!!】
Tôi quay lưng lại , lấy gối đè lên tai.
Kệ cậu ta đi .
Tôi tìm vợ chứ có tìm cậu ta đâu !
Hôm sau , thầy hướng dẫn nói tối nay có buổi tụ tập, để mọi người làm quen nhau , đặc biệt là học muội mới vào nhóm.
Tôi đang nhắn tin xác nhận thì Hứa Hy Nhiên vỗ vai tôi :
“Này, hôm qua không phải cậu hẹn tôi ăn à ? Tôi rảnh rồi đây.”
Cậu ta ngẩng cằm lên, rõ ràng đang chờ tôi mời.
Xong phim rồi .
Khó khăn lắm mới dỗ cho cậu ta hết giận, lần này mà từ chối cậu ta lại chuẩn bị phồng lên thành cá nóc nữa rồi .
Tôi giơ điện thoại lên, cười gượng:
“Ờm… Hứa Hy Nhiên này … Thầy tôi mời cả nhóm ăn rồi … Để bữa khác tôi mời cậu bữa hoành tráng hơn nhé?”
Gương mặt đẹp trai kia lập tức nhăn lại thấy rõ, nhưng miệng vẫn ra vẻ bất cần:
“Hừ. Cậu tưởng tôi thèm chắc? Bạn tôi rủ đi đua xe rồi , tôi lười phí thời gian với cậu .”
Xoay đầu đi , nhưng tiếng lòng thì lại :
【Ai đó mau bắt cóc thầy cậu ấy giùm với!! Bắt tôi trả năm triệu cũng được hu hu hu…】
Tôi nghe thế thì không nhịn được bật cười .
Trước đây, mỗi lần nhìn thấy cậu ta là trong lòng tôi lại dâng lên một bụng tức.
Giờ càng nhìn càng thấy cái kiểu kiêu ngạo bướng bỉnh của cậu ấy … lại có chút dễ thương, giống như đứa em trai nhỏ vậy .
Thấy tôi cười , Hứa Hy Nhiên liếc tôi một cái sắc như dao, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi .
Buổi tối, tôi lái xe đi đón vị học muội mới.
Cô ấy mới tới không lâu, quán ăn lại hẹn ở xa, nên không rành đường.
Suốt dọc đường, tôi cứ có cảm giác có một chiếc xe màu đỏ chót bám theo sau .
Nhưng đến nơi thì chiếc xe đó lại rẽ sang hướng khác.
Trong bữa ăn, tôi giúp sư muội đỡ mấy ly rượu.
Giữa tiếng ồn ào rộn ràng, tôi bỗng nghe thấy giọng của Hứa Hy Nhiên:
【 Tôi ăn chanh, tôi ăn chanh! Chua muốn c.h.ế.t luôn!】
Tôi ngạc nhiên nhìn quanh.
Rồi thấy Hứa Hy Nhiên đội mũ lưỡi trai, che gần hết mặt, lén lút ngồi một góc như đang làm chuyện mờ ám.
Ôm nhiều lần rồi , nên dáng người đó tôi nhìn cái là nhận ra ngay.
Trước mặt cậu ta là một ly nước chanh, cậu ta dùng ống hút chọc chọc vào đá trong ly, không biết đã ăn tối chưa nữa.
Nhìn mà cứ thấy tội tội.
Không lẽ là vì hôm nay tôi không mời đi ăn nên cậu ta giận đến mức này ?
Nghĩ vậy , tôi liền quay sang nói với thầy là mình có việc gấp phải đi trước .
Học muội và chìa khóa xe tôi giao cho một người bạn khác.
Dù sao uống rượu rồi thì không thể lái xe được .
【Ơ… Chu Lạc đi đâu rồi ? Sao tự nhiên biến mất vậy ?】
Hứa Hy Nhiên quay đầu nhìn quanh, mặt đầy khó hiểu.
Tôi cố tình im lặng, từ phía sau đưa tay gỡ chiếc mũ trên đầu cậu ấy xuống.