Chương 6 - Nghe Lòng Của Bạn Cùng Phòng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

 

Chương 6

 

Nhìn mấy dấu châm hỏi Hứa Hy Nhiên gửi trên WeChat… tôi không dám trả lời.

 

Tôi lảng vảng ở tầng một ký túc xá đến tận khi tắt đèn, đoán rằng cậu ấy đã ngủ rồi mới dám mở cửa phòng.

 

Ai ngờ…

 

Cậu ta lúc này vẫn đang ngồi trên ghế nhìn tôi .

 

“Sao câuj chưa ngủ?”

 

Tôi cười gượng, cảm giác như bị bắt quả tang.

 

“Chờ cậu .”

 

“Thật ra cậu có thể ngủ trước mà.”

 

Tôi vừa để túi xuống thì Hứa Hy Nhiên áp sát từ phía sau .

 

“Chu Lạc, tôi có bản báo cáo tìm mãi không thấy. Có phải để bên chỗ cậu không ?”

 

Thân người gầy mảnh ấy , cách một lớp áo sơ mi mỏng mà vẫn cọ vào lưng tôi , một cảm giác tê dại chạy dọc xương sống.

 

Tim tôi đập lớn đến mức còn át cả tiếng lòng cậu ấy .

 

Tôi lúng túng dùng khuỷu tay đẩy nhẹ:

 

“Tránh ra một chút, tôi giúp cậu tìm.”

 

“Cậu đang né cái gì? Hôm kia còn ôm tôi ngủ cơ mà. Sao hôm nay lại tránh?”

 

Hơi thở nóng rực của cậu ta phả vào cổ tôi , bàn tay còn nghịch ngợm chạm vào vành tai tôi .

 

Hứa Hy Nhiên trước đây đâu có táo bạo như thế này !

 

Mặt tôi lúc này … nóng như phát sốt.

 

Trước kia tôi chỉ xem chuyện gần gũi ấy như hai người bạn cùng phòng thân quen quan tâm nhau .

 

Nhưng từ sau nụ hôn hôm qua tất cả mọi thứ đều khác rồi .

 

Tôi xoay người lại , nắm lấy cổ tay cậu ấy , ép cả người cậu ấy lên cánh tủ quần áo.

 

Trong yên lặng, tiếng “cạch” vang lên rõ mồn một.

 

“Đừng trêu tôi nữa, Hứa Hy Nhiên. Như vậy rất … lạ.”

 

Ánh mắt Hứa Hy Nhiên mơ màng, nhưng giọng lại chắc nịch:

 

“Hôm qua… không phải là mơ đúng không . Tôi đã hôn cậu rồi đúng không ?.”

 

“Đừng nói bậy! Hôm qua không có gì cả!”

 

Tôi điên cuồng né tránh.

 

Tôi biết , nếu bây giờ chọc thủng lớp giấy mỏng này … chúng tôi sẽ không bao giờ quay lại như cũ được nữa.

 

Thế nhưng cậu ấy không lùi bước.

 

Cậu ấy dùng tay túm lấy cổ áo tôi , ánh mắt nghiêm túc đến mức tim tôi siết lại :

 

“Vậy tôi nói lại lần nữa: Chu Lạc, tôi thích cậu . Bây giờ cậu trả lời đi .”

 

Bên ngoài lạnh lùng là thế, nhưng một khi xác định tình cảm, thì cậu ấy lại nóng hổi như một ngọn lửa cứ lao thẳng vào tim tôi thiêu cháy mọi suy nghĩ và lý trí của tôi .

 

“ Tôi … không thích đàn ông. Tôi là trai thẳng.”

 

Tôi nghe thấy chính mình thốt ra câu đó.

 

Và tôi thấy đôi mắt luôn đẹp như sao đêm kia mất đi ánh sáng.

 

Những vì sao kia như rơi khỏi bầu trời rồi nát vụn, sự hoang tàn khiến người nhìn thấy xót xa.

 

Ánh nước nơi đáy mắt bị Hứa Hy Nhiên ép xuống, giọng cậu ấy trở lại lạnh như băng:

 

“Vậy thì… cứ vậy đi .”

 

Vậy kia nghĩa là sao ?

 

Tôi cố hết sức để lắng nghe tiếng lòng cậu ấy … nhưng lần này , những âm thanh vốn luôn xuất hiện bên tai tôi , lại như một hòn đá nhỏ rơi xuống đáy biển rộng lớn.

 

Không gợn sóng.

 

Không nghe thấy gì nữa cả.

 

Hôm qua là tôi cố tình tránh cậu ấy .

 

Còn hôm nay thì… không cần phải tránh nữa.

 

Sáng sớm khi tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Hứa Hy Nhiên đâu .

 

WeChat của cậu ấy , cái tài khoản tôi đặt tên là “Tiểu thiếu gia” cũng không còn hiện mấy dấu chấm hỏi chọc người cáu nữa.

 

Buổi tối về ký túc xá, cậu ấy còn chủ động né tránh tôi .

 

Cả ngày chẳng thèm mắng tôi một câu.

 

Chỉ giữ khoảng cách như hai người xa lạ.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy, căn phòng yên ắng một cách đáng sợ.

 

Một sự im lặng đến khó chịu.

 

Trước đây, tôi còn dựa vào tiếng lòng của cậu ấy để đối phó với sự ngoài lạnh trong nóng ấy .

 

Giờ thì ngay cả tiếng động nhỏ nhất trong lòng cậu ấy … tôi cũng không nghe được nữa.

 

Một tuần như thế trôi qua.

 

Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa mở miệng hỏi bạn cùng nhóm:

 

“Cậu cùng nhóm với Hứa Hy Nhiên đúng không ? Dạo này cậu ấy bận gì à ?”

 

“À. thầy bảo cậu ấy dẫn một học đệ mới. Thằng đó dính người ghê lắm. Mới nhập học đã bám Hứa Hy Nhiên làm thí nghiệm rồi . Cũng lạ, tính Hứa Hy Nhiên vậy mà không nổi nóng.”

 

Lời người bạn đó cứ vang trong đầu.

 

Lúc tôi nhận ra mình muốn làm gì thì tôi đã đứng trước phòng thí nghiệm bên phía cậu ấy .

 

Tôi thấy một chàng trai cao to đứng sát bên Hứa Hy Nhiên.

 

Hai bàn tay… vô tình chạm nhau .

 

Ngón tay tôi siết chặt lấy tay nắm cửa.

 

Cửa bật mở.

 

Hai người họ cùng ngẩng lên nhìn tôi .

 

Tôi cố nặn ra một nụ cười :

 

“Đến giờ ăn rồi . Hứa Hy Nhiên, cùng đi ăn nhé? Tôi có chuyện về đề tài muốn trao đổi.”

 

Ánh mắt cậu ta lạnh lẽo đến mức xa lạ.

 

Khi không còn nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy nữa, thì những biểu cảm này của cậu ấy đúng là có thể dọa c.h.ế.t người .

 

“ Tôi còn phải dẫn dắt học đệ .”

 

“Chào anh , em là Đoạn Trạch.”

 

Sư đệ này cao hơn Hứa Hy Nhiên nửa cái đầu, nở một nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa ngại ngùng.

 

“Vậy… dẫn cả cậu ấy đi luôn đi .”

 

Cuối cùng tôi vẫn bắt cóc được Hứa Hy Nhiên tới nhà hàng.

 

Ngay cả tôi cũng thấy… vô lý.

 

Thứ nhất: Tôi không thích đàn ông.

 

Thứ hai: Hứa Hy Nhiên là đàn ông.

 

Thứ ba: Là Hứa Hy Nhiên thích tôi .

 

Vậy tại sao tôi lại ngồi đây bóc tôm cho cậu ấy ăn?!

 

Tôi nghiệm cảm giác làm quản gia cho tiểu thiếu gia rồi à ?!

 

Tên học đệ kia cũng không hề biết điều, cậu ta vậy mà giành bóc tôm trước mặt tôi :

 

“Học trưởng, em là nhỏ nhất, để em phục vụ ạ.”

 

Tôi nở một nụ cười thân thiện:

 

“Học đệ , tiểu Nhiên nhà chúng tôi không thích ăn tỏi. Đĩa này cậu ấy không ăn được .”

 

Hứa Hy Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn tôi .

 

Đôi mắt trong veo ấy khiến tôi … chột dạ quay đi nhìn cửa sổ.

 

“Tiểu Nhiên”…

 

Tôi gọi cái gì vậy trời?!

 

Đoạn Trạch ở đối diện thì cười gượng:

 

“Anh hiểu rõ học trưởng Hy Nhiên thật đấy.”

 

“Bọn tôi là bạn cùng phòng.”

 

Hử?

 

Gọi là Hy Nhiên cơ đấy?!

 

Thân thiết vậy luôn hả?

 

Hứa Hy Nhiên chịu nổi à ?!

 

“ Tôi đi vệ sinh.”

 

Ngay khi Hứa Hy Nhiên rời bàn, Đoạn Trạch liền rút điện thoại ra , nhìn tôi :

 

“Anh Chu, mình add WeChat đi ạ. Em muốn biết thêm về anh Hy Nhiên.”

 

Đoạn Trạch còn cong khóe môi mà cười với tôi …

 

Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quặc:

 

“Ý cậu là gì? Chẳng lẽ… cậu thích cậu ấy ?”

 

“Ừ. Đúng rồi ạ? Em định theo đuổi học trưởng Hy Nhiên. Anh Chu không ý kiến gì chứ?”

 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)