Chương 8 - "NGHE LỜI MẸ"
Chẳng qua là tôi ở trong giấc mơ là bị ép lựa chọn bất đắc dĩ, còn lần này, lần tôi nắm quyền chủ đông trong tay, ít nhất, có thể khiến cho lòng tôi dễ chịu hơn một chút.
14
Sau kì thi trung học kết thúc, tôi có một kỳ nghỉ hè rất dài, hơn nữa còn không có bài tập.
Tối hôm trước khi em trai em gái thi cuối kỳ, bọn nó tìm đến tôi, nói muốn tôi đi họp phụ huynh giúp bọn nó.
Vẻ mặt em trai phàn nàn: “Em hay ngủ trong giờ, còn thường xuyên nói nói chuyện riêng với người khác, ăn quà vặt, nếu như giáo viên mách với mẹ thì phải làm sao?”
Em gái cũng gật đầu theo: “Em cũng thế, thường xuyên bị giáo viên phê bình…”
Đây là cuộc họp phụ huynh lần đầu tiên của trường bọn nó, thế nên em trai em gái không hề biết, nếu như giáo viên thật sự mách với mẹ, liệu mẹ có mắng bọn chúng hay không.
Nhưng tôi biết, mẹ sẽ không.
Ở trong mơ, cuộc họp phụ huynh lần này là do mẹ tham gia.
Hôm đó tôi nghe thấy mẹ và bố nói chuyện, bà ấy nói: “Giáo viên kia của lớp bọn Tiểu Huy chỉ biết cáo trạng, bọn nhỏ tuổi này lên lớp thích ngủ, ăn uống, nói chuyện lẽ nào không phải chuyện bình thường sao? Bị cô ta nói như phạm pháp giế//t người vậy?”
Bố an ủi mẹ: “Đừng để bụng lời cô giáo nói, Tiểu Huy và Tiểu Huyên nhà chúng ta chỉ là có tính trẻ con hơn những đứa khác mà thôi, tuổi nhỏ, cả ngày nhiều quy tắc như vậy làm gì? Chỉ cần không làm chuyện phạm pháp là được rồi.”
Mẹ gật đầu đồng ý: “Đúng thế, cho dù Tiểu Huy và Tiểu Huyên nhà chúng ta có thế nào cũng tốt, không học hành thì làm sao? Sau này có Tiểu Vân nuôi bọn nó mà, chúng ta sinh Tiểu Vân, không phải là vì hai đứa nó sao?”
Tôi:…
Tôi nhìn hiểu mọi thứ rồi.
Bọn họ sinh ra tôi, chính là vì cho em trai em gái nhiều thêm một tầng bảo vệ, thế nên ngay từ khi tôi còn nhỏ bọn họ đã bắt đầu rót cho tôi tư tưởng con gái phải làm việc, phải ngoan ngoãn, phải em thương em trai em gái.
Mà nếu như người sinh ra trước là em trai em gái, vậy bọn họ cũng sẽ bởi vì cái gọi là bảo hộ mà sinh tiếp một đứa.
Tôi không lập tức đồng ý, mà nói với bọn nó: “Các em nên tin vào mẹ, mẹ yêu các em như vậy, chắc chắn sẽ không nói các em đâu, mẹ mãi mãi sẽ đứng sau lưng các em, bao dung các em, yêu chiều các em, đây là sai lầm nhỏ, mẹ sẽ không tính toán đâu.”
Có lẽ bởi vẻ mặt của tôi quá chân thành, em trai em gái nhìn nhau một cái, đồng thanh hỏi tôi: “Thật sao?”
Tôi cười gật đầu: “Đúng thế, những việc này đều không phải việc lớn gì, chắc chắn mẹ sẽ không trách các em, nếu như các em không yên tâm, đến lúc đó mẹ và chị cùng đi, thế nào?”
Hai đứa do dự một lát, sau đó gật đầu: “Vâng, vậy nếu như mẹ mắng bọn em, chị ơi nhất định chị phải nói giúp bọn em nhé.”
Tôi cười gật đầu.
Mẹ đi theo bọn tôi rồi, giống như trong giấc mơ, không những bà ấy không trách mắng em trai em gái, thậm chí còn ở trước mặt em trai em gái nói cô giáo, khiến cho em trai em gái vui mừng khôn xiết.
Tôi phụ họa theo vài câu, sau đó ở trước mặt bố mẹ nói với em trai em gái: “Nhìn đi, chị nói rồi, một chút chuyện nhỏ mà thôi, bố mẹ sẽ không nói các em, cho dù các em làm cái gì, bố mẹ và chị đều là chỗ dựa của các em.”
Hình như mẹ tôi rất yêu thích câu nói này, bà ấy cũng cười nói: “Đúng thế, chị gái con nói đúng, lại không phải việc gì to tát.”
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ hòa thuận của gia đình bốn người bọn họ, nụ cười trong đáy mắt tôi chậm rãi tản đi.
Đúng thế, bọn nó lại có thể gây ra chuyện lớn gì chứ?