Chương 7 - "NGHE LỜI MẸ"
Nói rồi, hai đứa nó liền chạy vào phòng của bà nội.
12
Vốn dĩ tôi và bà nội ở cùng một gian phòng, em trai và em gái ở cùng một gian phòng, nhưng theo tuổi của em trai và em gái ngày càng lớn, đã không thích hợp ở chung một gian phòng nữa rồi.
Thế nên liền biến thành em trai ở cùng bà nội, còn em gái thì ở cùng tôi.
Nhưng phần lớn thời gian bọn chúng đều ở trong phòng của bà nội chơi, bởi vì phòng của tôi khá nhỏ, hơn nữa thời gian làm bài tập một mình khá nhiều, hoàn toàn không có thời gian chơi với bọn nó.
Chẳng qua khoảng thời gian đó, thời gian em trai và em gái ở trong phòng tôi khá nhiều rồi.
Mỗi ngày tôi tan học về nhà, vừa vào trong phòng thì sẽ nhìn thấy em trai em gái ngồi trên giường, mà ở giữa bọn nó thì chính là một đống rất nhiều đồ ăn vặt.
Bọn nó luôn làm động tác im lặng với tôi, sau đó gọi tôi đến cùng ăn, mà mỗi lần tôi đều sẽ từ chối.
Có lẽ là sự dung túng trong lần này khiến bọn nó nếm được vị ngọt, lá gan của bọn nó càng ngày càng lớn.
Mỗi lần mẹ tôi muốn trách vấn bọn nó, hoặc là bọn nó chạy vào phòng bà nội, hoặc là giống như lần trước, ba chúng tôi làm chứng cho nhau.
Cho đến sau này, mẹ tôi cũng không còn để tiền vào chỗ đó nữa, cho dù là đi tắm rửa cũng đều mang theo bên người.
13
Sau khi kỳ thì trung học kết thúc, bố tôi liền nói với tôi cho dù thi cử ra sao, đều để tôi không học tiếp nữa, thôi học đi làm.
Thôn của chúng tôi không lạc hậu như vậy, đã có mấy sinh viên đại học rồi, còn có một trạng nguyên thành phố, người trong thôn cũng cảm thấy vinh quang, hơn nữa còn cho rằng cho dù là nam hay là nữ, chỉ cần học được thì nên tiếp tục học.
Nếu như để người có cơ hội lên đại học từ bỏ việc học, vậy thì người của nhà đó đều phải bị người trong thôn chỉ trích, mắng mỏ sau lưng.
Thế nên bố tôi với thường xuyên nói với tôi, để tôi đồng ý bỏ học đi làm.
Dù sao thì bản thân tình nguyện đi làm và người nhà ép thôi học đi làm là hai chuyện khác nhau.
Tôi không trả lời trực tiếp, mỗi lần tôi đều nói đợi có kết quả rồi nói tiếp.
Giống như trong giấc mơ, tôi thi không tệ, thi được trường trọng điểm trong thành phố.
Ngay sau khi có kết quả, tôi không hề nói với bố mẹ luôn, mà khi nói chuyện với mấy người bạn học trong thôn cố ý để lộ kết quả ra ngoài.
Quả nhiên, đến buổi tối hôm đó có rất nhiều người trong thôn đều đến cửa nhà bọn tôi, nói phải chúc mừng bố mẹ tôi, nói bọn họ tốt số, có một đứa con gái học giỏi như tôi.
Bố mẹ tôi trực tiếp ngơ ngác rồi.
Nhưng đầy cũng là việc khiến cho bọn họ nở mày nở mặt, thế nên bọn họ cũng chỉ có thể cười đối phó với đám người kia.
Buổi tối, bố mẹ gọi tôi vào phòng của bọn họ, không đợi bọn họ mở miệng, tôi liền nói: “Người trong thôn đều biết con thi đỗ trường cấp ba trọng điểm rồi, nếu như bảo con thôi học vào thời điểm này, ít nhiều cũng đều không tốt lắm, bọn họ sẽ nói ra nói vào, con nhất định phải học cấp ba, tiền học phí con có thể bảo bố mẹ cho vay, đợi sau này con tìm được công việc rồi, sẽ trả lại cho bố mẹ.”
Tôi vẫn giống như trong giấc mơ, lựa chọn viết giấy nợ cho bọn họ, bởi vì tôi vốn không muốn nợ bọn họ điều gì, hơn nữa dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với bọn họ, nếu như bọn họ nhất quyết bắt tôi thôi học đi làm, bọn họ cũng có cách làm thế.
Tóm lại đều phải đi đến đường viết giấy nợ, không bằng tự bản thân tôi nói ra.