Chương 9 - "NGHE LỜI MẸ"

15

 

Năm tôi tốt nghiệp cấp ba, em trai em gái mười một tuổi, lên lớp sáu tiểu học.

 

Hôm đó đúng lúc tôi quay về dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài làm thêm với bạn học vào kỳ nghỉ hè.

 

Nhưng chính là hôm đó, em trai em gái đột nhiên đến phòng tìm tôi, nói mình đánh nhau ở trường học rồi, giáo viên mời phụ huynh, nó lén lút xóa tin nhắn giáo viên gửi đến điện thoại của mẹ, bảo tôi ngày mai đi thay mẹ.

 

Tôi nhướng mày lên, hỏi nó: “Vậy tại sao em đánh nhau?”

 

Vẻ mặt của em trai bỗng chốc trở nên hung ác: “Bởi vì thằng kia muốn yêu đương với Huyên Huyên, trông thì xấu còn mơ đẹp, quả thực là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nó không xứng, thế nên em liền đánh nó, sau đó nó quay đầu đi mách với giáo viên rồi, em chỉ hận lúc đó không đánh chết nó.”

 

Khi nó nói chuyện, trong mắt lộ ra vẻ không phù hợp với thiếu niên ở giai đoạn này, khắp người là ác ý bức người.

 

Tôi khẽ híp mắt lại, sau đó gật đầu: “Ừm, vậy ngày mai chị với bọn em cùng nhau đến trường gặp giáo viên.”

 

Hai đứa gật đầu, khi ra ngoài tôi còn nghe thấy em trai nói với em gái: “Đúng là nên ra tay độc ác hơn một chút, để nó không có cách nào đi tìm giáo viên, tóm lại bọn mình vẫn là vị thành niên….”

 

Tôi thu hồi ánh mắt, không rõ hàm ý mà cười một cái.

 

Cách thức giáo dục của bố mẹ tôi, vẫn thật sự không khiến tôi thất vọng nha.

 

16

 

Mấy năm qua có xe buýt đi lại giữa thôn và thị trấn, thế nên ngày hôm sau tôi và em trai em gái ngồi xe buýt đến trường học.

 

Giáo viên ngồi trong phòng làm việc, một bé mập với cái miệng tím xanh một mảng nắm tay một người phụ nữ trung niên đứng ở trong đó.

 

Vừa nhìn thấy tôi và em trai em gái, thằng nhóc giơ tay ra chỉ vào em trai, sau đó mách: “Mẹ, chính là nó đánh con!”

 

Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên kia bất thiện, mắt thấy bà ta sắp làm khó tôi, giáo viên liền mở miệng, hỏi tôi là ai.

 

Sau khi nói rõ thân phận của bản thân, người phụ nữ trung niên kia lập tức phì một tiếng: “Một nữ sinh vừa mới thành niên thì có thể hiểu cái gì? Nhà bọn mày không có phụ huynh rồi sao?”

 

Tôi còn chưa lên tiếng, em trai liền cả giận nói: “Bà biết nói chuyện không? Cẩn thận tôi xé rách cái miệng của bà.”

 

Tôi không khỏi cảm thán, đây thật sự là lời một bé trai gần mười một tuổi nên nói ra sao, càng huống chi là còn nói với người lớn….

 

Nhưng mà tính cách của nó, trái lại rất hợp ý tôi.

 

Giáo viên kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bọn tôi nghe một lần.

 

Là thằng nhóc mập này tỏ tình với em gái tôi trước mặt cả lớp, nói nếu như em gái tôi không yêu đương với thằng nhóc chính là không cho thằng nhóc thể diện.

 

Em gái cũng không phải tốt tính gì, ngay lập tức từ chối thằng nhóc, kết quả bị thằng nhóc mập này nói nó giả bộ thanh cao, em trai liền cãi nhau với thằng nhóc, cuối cùng động tay.

 

Bởi vì việc này cũng không chỉ có em trai sai, thế nên ý của giáo viên là xin lỗi nhau, sau đó bắt tay làm hòa.

 

Có lẽ bởi vì phụ huynh kia nghe thấy con trai mình vậy mà nói ra loại lời “giả bộ thanh cao” với bạn học nữ, cảm thấy mất sạch mặt mũi, thế nên thúc giục nhóc mập xin lỗi trước.

 

Em trai và em gái trợn mắt với bọn họ, mặc cho tôi và giáo viên nói thế nào, em trai đều không chịu xin lỗi.

 

Cuối cùng tôi mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn mẹ con nhà kia: “Thật ngại quá, nếu như em trai tôi đã không chịu xin lỗi mọi người, vậy tôi chỉ có thể thay em trai tôi xin lỗi mọi người thôi.”