Chương 8 - Ngại Ngùng

“Không khoẻ chỗ nào?”“Đau bụng.”“Ăn gì nên bị đau bụng à?”“Không phải.”“Vậy thì là gì?”Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định táo bạo một lần:“Thẩm Gia Diên, tôi muốn mượn cậu một thứ, không biết cậu có thể….”“Được, cậu muốn mượn bao nhiêu tiền?”“Tôi không phải muốn mượn tiền…” Tôi cố kìm nén khuôn mặt đang đỏ lên của mình, “Ý tôi là tôi có thể mượn áo khoác ngoài của cậu không? Tôi… tôi có hơi lạnh.”Mặc dù thời biết buổi sáng có tí mát mẻ nhưng giờ trời trưa nắng nóng thế này, lạnh được mới tài đó.Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị hắn từ chối rồi, nhưng ngay sau đó một chiếc áo khoác bay đến chùm lên người tôi.Một mùi thơm nhẹ nhàng và dễ chịu bao quanh người tôi, hắn nói: “Cầm lấy đi.”Nhưng mà áo hắn mặc bên trong lại là áo tanktop, vai rộng eo thon, xương bả vai và đường cơ tay nhấp nhô, đường nét cơ ngực thấp thoáng hiện ra.Đẹp… đẹp vãi chưởng.Giọng nói pha lẫn sự không quan tâm của hắn truyền đến bên tai: “Vừa hay ông đây đang nóng không chịu nổi.”Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn chói chang giữa trưa mùa thu.Tim tôi bỗng nhiên đập bình bịch.Gì vậy nè, con người hắn cũng không đến nỗi tệ như tôi tưởng.Tôi mặc áo khoác của hắn, vốn định buộc ở eo cơ nhưng mà cái tên Thẩm Gia Diên này rất cao, mặc áo hắn vào mà cái áo còn sắp chạm đến đầu gối tôi, gì cũng che được hết.Vì để cảm ơn hắn mà tôi lấy thẻ cơm của mình ra rồi hào phóng nói:“Đây, thẻ cơm của tôi cậu cứ cầm đi quẹt thoải mái đi, mời cậu hai bữa cơm!”Hắn cầm lấy thẻ cơm của tôi rồi nhìn xuống——Tôi lập tức ngăn lại: “Đương nhiên điều kiện trước tiên là đừng có xem ảnh tôi.”Thế nhưng hắn đã nhanh tay giơ cái thẻ lên, tôi với mãi mà không với tới.Hắn xem xong còn hỏi tôi: “Đây là dáng vẻ của cậu lúc mới nhập học đấy à?”“Đúng thế.”Hắn nhìn bức ảnh đó rồi khẽ cười khiến tôi có hơi bối rối.“Vậy tôi đi trước đây.”“Đợi đã.”Thẩm Gia Diên nhét thẻ cơm lại vào trong túi tôi rồi nói:“Đồ ngốc, tự cầm đi ăn cơm đi, tôi đâu có thiếu hai bữa ăn này đâu.”Tôi mặc áo khoác của hắn đi đặt cơm đem về kí túc xá.“Lạc Lạc à, mày không biết vừa rồi tao vì mày mà phải rặn ẻ như nào đâu, kết quả là tao phải cố nhịn đau để ẻ xong sớm, thế mà mày lại bảo với tao là không cần nữa là như nào…”Tôi chân thành góp ý: “Vậy hay là mày đi vào ẻ tiếp đi?”“Giờ không ẻ nổi nữa rồi.” Nói xong nó liền chú ý đến cái áo khoác tôi đang mặc, hai mắt đột nhiên phát sáng: “Đậu má cái áo khoác này không phải là của con trai sao?”“Đúng vậy.”“Với cả nhìn có hơi quen quen, lẽ nào là của Thẩm Gia Diên?”“Chuẩn luôn.”“Khá lắm, thế mà mày lại dám trộm áo khoác của Thẩm Gia Diên.”“…..”