Chương 7 - Ngại Ngùng
Lúc vào học tôi thấy bụng mình hơi bất thường, chắc là đang báo đến ngày rồi, hôm nay tôi đi học còn không đem theo băng vệ sinh dự phòng nữa chứ.Aaaaaaa cái vận xui gì thế này.Lúc này vừa hay đến giờ tan học, tôi đợi tất cả mọi người đi hết rồi mới lặng lẽ kiểm tra xem.Chiếc quần màu nhạt đi tong rồi, cứu với, lẽ ra tôi không nên mặc quần màu này mới phải.Nghĩ tới nghĩ lui rồi tôi gửi tin nhắn cho Tống Tiếu Tiếu, hỏi nó có thể đem băng vệ sinh với quần tới đây cho tôi không.Buổi sáng nó không có tiết học, nhưng nó còn chưa kịp trả lời thì lớp bên cạnh đã truyền đến tiếng cười lẫn với tiếng bước chân của con trai, người đi đầu trông nổi bật nhất giữa đám đông kia không ai khác chính là Thẩm Gia Diên.Hắn đút tay vào túi quần rồi thong thả khoác cặp lên vai đi qua hành lang, mái tóc của hắn trông rất bắt mắt.Hai chúng tôi lại vô tình nhìn vào mắt nhau, tôi nhanh chóng quay ra chỗ khác, thế mà hắn lại đi tới bên cửa sổ, không thèm để ý gì cả gọi tôi:“Ê quỷ lùn, tan học rồi sao còn chưa về?”Tôi buồn thiu nói: “Không muốn về.”Hắn hất cằm về phía tôi: “Về thôi, đi ăn cơm cùng nhau không?”Nam sinh bên cạnh hắn nói: “Vãi luôn anh Thẩm nay còn biết mời người ta ăn cơm cơ, kiểu này là đang muốn tìm chị dâu cho em hả?”Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?Tôi không còn năng lượng để đối đáp với hắn như hồi sáng nữa, tôi nói:“Tôi không đi, tôi phải làm bài tập về nhà.”Hắn và bạn của hắn cười rộ lên, bạn của hắn cảm thán: “Không ngờ lên đại học còn có người chăm học đến quên ăn quên ngủ, đúng là tấm gương trong thế hệ chúng ta.”Đợi đến khi tiếng bước chân của bọn họ biến mất dần nơi cuối hành lang thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm rồi xem điện thoại.Tống Tiếu Tiếu đã trả lời tin nhắn của tôi: “Tao đang đi ẻ, đợi tao ẻ xong rồi tao đem đồ tới cho mày.”Được thôi.Ngoài cửa sổ cành lá xanh mướt đung đưa theo gió nhưng tôi không còn lòng dạ nào mà ngắm nghía, buồn chán đến nỗi đờ người ra.Đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu ra nhìn thì thấy Thẩm Gia Diên không biết đã quay lại từ lúc nào, hắn lười biếng dựa vào cửa lớp học.“Cậu là học sinh cấp ba chắc? Sao mà lắm bài tập về nhà thế?”Hắn nhìn xuống mặt bàn tôi, trên đó chẳng có tí bóng dáng nào của bài tập về nhà, tôi không còn sức lấy đồ ra để lừa hắn nữa, chỉ có thể khai thật:“Không có bài tập, tôi chỉ là thấy trong người không được khoẻ nên ngồi đây lát thôi, cậu không cần để ý tới tôi.”