Chương 9 - Ngại Ngùng
Mạch não của nó bị làm sao vậy trời?“Sao mà có thể trộm được chứ, đây là tao mượn hắn đó, đúng lúc hắn đi qua lớp tao nên tao mượn luôn.”Mặc dù nói đúng ra thì là đi qua rồi lại quay lại.Lúc tôi thay xong quần từ nhà tắm đi ra, Tống Tiếu Tiếu sáp lại với vẻ mặt vô cùng hóng hớt hỏi: “Bọn mày như này là như nào? Còn không mau khai thật ra đi?”Tôi vừa giặt áo khoác vừa kể chuyện hồi trưa cho nó nghe, nó bày ra dáng vẻ như thám tử Conan, nói:“Vậy chân tướng chỉ có một!”Nó chỉ tay về phía tôi: “Thẩm Gia Diên thích mày! Mày! Tưởng Lạc! Sắp trở thành người con gái đầu tiên của trùm trường.”Tôi nghiêm túc nói: “Cô Tiếu, ăn có thể ăn bậy chứ nói không được nói bậy nha.”“Nhưng mà hai năm qua tao chưa bao giờ nghe nói hắn đối với ai như đối với mày cả.”“Nói không chừng hắn chỉ là nhiệt tình giúp đỡ người khác thôi…”Lúc này Tống Tiếu Tiếu cầm cái gương đưa ra trước mặt tôi rồi nói: “Ê mày tự soi gương mà xem, khoé miệng mày kéo dài đến mang tai luôn rồi á.”“Có sao?”Tôi sờ vào khoé miệng, trong lòng xuất hiện chút ngọt ngào.Chếc tiệt, hình như tôi rung động thật rồi.
Buổi tối tôi nằm trên giường lướt điện thoại, vừa hay lướt thấy bài mà Thẩm Gia Diên mới đăng lên vòng bạn bè, đó là một bức ảnh.Trong ảnh là cảnh bên cạnh sân bóng rổ vào ban đêm, nhìn thì có vẻ được chụp rất qua loa nhưng lại không che giấu nổi sự đẹp trai của hắn.Trông hắn có vẻ vừa mới chơi thể thao xong nên trên cổ đổ đầy mồ hôi, trên tay cầm cái chai và đang ngửa cổ ra uống nước.Caption đi kèm tấm ảnh là: “Uống nhiều nước ấm, ngủ sớm đi.”Có phải tôi nghĩ nhiều rồi không?Sao tôi lại cảm thấy là hắn đang nói với tôi vậy?Không phải hắn thích tôi đấy chứ?Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.Sau khi áo khoác đã khô, tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Gia Diên để hẹn thời gian và địa điểm trả áo.Đến tối, có người gõ cửa phòng kí túc xá của bọn tôi, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy có hai cô gái đang đứng ngoài, một trong hai người đó chính là cái bạn mà hôm ấy nói với Thẩm Gia Diên rằng đã tranh chỗ ngồi cho hắn rồi.Tôi lịch sự hỏi: “Xin chào, các cậu có chuyện gì sao?”“Áo khoác của Thẩm Gia Diên ở chỗ cậu đúng không?”“Đúng vậy.”
Cô ta mỉm cười nói với tôi: “Vậy cậu đưa cho tôi đi, anh ấy bảo tôi lấy áo khoác ở chỗ cậu đem tới cho anh ấy.”“À được thôi.”Tôi đang định đi lấy thì lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.“Không đúng, Thẩm Gia Diên đâu nói với tôi chuyện này đâu, tôi tự trả được, không phiền đến cậu, cảm ơn.”