Chương 4 - Mười Năm Ngu Ngốc

Tôi nghiến răng trừng mắt nhìn cô ta một cái, sau đó quay lại nhẹ nhàng vỗ tay mẹ, trấn an bà đừng lo lắng.

Nhưng khi đi đóng tiền viện phí, tôi mới biết thẻ tín dụng của mình đã bị khóa. Thậm chí cả tài khoản ngân hàng cũng bị đóng băng.

Tất nhiên, tất cả những chuyện này đều là do Giang Thần Lễ giở trò.

Nhân viên thu ngân ái ngại nói rằng nếu không thanh toán ngay, mẹ tôi sẽ phải làm thủ tục xuất viện.

Tình trạng của mẹ tôi lúc này không ổn, xuất viện bây giờ rất có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi không dám mạo hiểm, chỉ còn cách nén cơn giận chạy đến phòng làm việc của Giang Thần Lễ.

Vừa đến cửa văn phòng, Trình Du đã đứng chắn trước mặt tôi.

“Chị Lâm Khê, anh Thần Lễ nhờ tôi nói với chị, khi nào chị nghĩ thông suốt, chịu xin lỗi, thì hãy đến cầu xin anh ấy giúp chị trả tiền viện phí cho mẹ.”

Mắt tôi gần như tóe lửa. Mấy năm nay, không phải tôi không có thu nhập, mà là vì chuẩn bị đám cưới, sợ hắn không đủ tiền tiết kiệm nên tôi đã gửi toàn bộ số tiền mình vất vả dành dụm vào tài khoản của hắn.

Không ngờ sự hy sinh của tôi, giờ đây lại trở thành công cụ để hắn gây khó dễ cho tôi.

Trình Du nở nụ cười giả tạo.

“Chị Lâm Khê, sao chị lại nhìn tôi như thế?”

“Chị không nghĩ rằng tôi thực sự muốn tranh giành anh Thần Lễ với chị chứ?”

Tôi hừ lạnh một tiếng.

“Cô có giành hay không là chuyện của cô. Dù sao thì anh ta cũng chỉ là một con ch.ó thôi, ai cho xương thì anh ta theo người đó. Lý lẽ này tôi hiểu rõ.”

“Huống chi, gái đ.i.ế.m cặp kè với chó, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

Lời vừa dứt, sau lưng tôi vang lên tiếng cười lạnh lẽo.

Giang Thần Lễ bước nhanh tới, khi đi ngang qua tôi, hắn cố ý dùng vai hất mạnh vào tôi.

Tôi bị hất mạnh đến mức đứng không vững, phải ngã ngồi xuống đất một cách thê thảm.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.

“Lâm Khê, cô không có học vấn đã đành, ngay cả phép tắc cơ bản cũng không có!”

“Vừa rồi A Du còn cầu xin cho cô, tôi đang tính sẽ nhanh chóng thanh toán hết tiền viện phí cho cô, không ngờ quay lưng lại cô đã ở đây làm loạn. Nếu cô vẫn giữ thái độ này, đừng mong tôi sẽ giúp mẹ cô nữa.”

Tôi suýt nữa cười òa lên vì tức giận.

Ngày trước khi còn đi học, thành tích của tôi tốt hơn Giang Thần Lễ nhiều. Nếu không phải vì muốn hắn có cơ hội theo đuổi ước mơ, tôi đâu từ bỏ việc học hành của mình.

Giờ đây chuyện đó lại trở thành cái cớ để hắn chỉ trích tôi. Lời nói của hắn như một lưỡi d.a.o sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào tim tôi.

Lúc này, trong lòng tôi không còn chút luyến tiếc nào nữa, ngẩng cao đầu, cất giọng dứt khoát: “Giang Thần Lễ, tôi không cần anh thương hại tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa mẹ tôi đi.”

Tôi quay sang nhìn Trình Du, cười nhạt: “Cũng mong cô sau này quản tốt con ch.ó nhà mình, đừng để nó đến trước mặt tôi sủa bậy nữa!”

Nói xong, tôi đứng dậy định rời đi.

Giang Thần Lễ lập tức túm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trông hắn có vẻ rất tức giận, cả người run lên bần bật.

“Lâm Khê, cô sẽ phải trả giá cho những lời cô vừa nói!”

Ánh mắt lạnh lẽo của tôi khiến hắn cứng đờ cả người.

“Trả giá gì? Tôi chưa trả đủ sao?”

“Mười năm chân thành nuôi chó, một lòng một dạ hy sinh đến bây giờ người cũng mất, của cũng mất, suýt chút nữa ngay cả mẹ tôi cũng không còn.”

“Giang Thần Lễ, xin hỏi, tôi còn phải trả giá thêm cái gì nữa?”

5

Có lẽ những lời nói của tôi cuối cùng cũng khơi gợi lại những ký ức đã bị lãng quên, Giang Thần Lễ có vẻ hơi sững sờ.

Mấy năm qua tôi đã quá hạ mình trước mặt hắn, khiến hắn quên mất bản thân đã đi đến ngày hôm nay như thế nào.

Một lúc sau, hắn mới trầm ngâm lên tiếng: “Dù sao đi nữa, em cũng không nên nói Trình Du như vậy. Giữa anh và cô ấy là trong sạch, chỉ có suy nghĩ của em bẩn thỉu mà thôi...”

Tôi lười nghe mấy lời nhảm nhí của hắn, chẳng đợi hắn nói hết câu, tôi đã hất tay hắn ra, đi thẳng một mạch.

Khi trở về phòng bệnh, mẹ tôi đang lo lắng chờ tôi.

Tôi cảm thấy có chút áy náy, không biết phải giải thích thế nào về việc buộc bà phải xuất viện.

Mẹ tôi nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, lập tức hiểu ra.

Bà cố gắng nặn ra một nụ cười, giả vờ thoải mái ngồi dậy.

“Khê Khê, mẹ thấy cũng gần khỏe rồi, ở lại bệnh viện thật khó chịu, hay là xuất viện đi?”

Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết gật đầu lia lịa.

May mà tôi vẫn còn một ít trang sức, là những món tôi dành dụm được từng chút một. Không nhiều nhưng đủ để duy trì trong một thời gian ngắn.

Ban đầu tôi dự định ngày hôm sau sẽ đưa mẹ đến bệnh viện khác, không ngờ đến nửa đêm mẹ tôi lại phát bệnh.

Bà ôm chặt ngực, đau đến mức không ngừng rên rỉ.

Tay chân tôi lạnh toát, cũng may mà bệnh viện cách khách sạn không xa.

Chỉ là nghĩ đến việc lại phải đưa bà trở về bệnh viện nơi Giang Thần Lễ làm việc, tôi cảm thấy vô cùng miễn cưỡng. Song dưới tình huống nguy cấp, tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều.