Chương 3 - Mười Năm Ngu Ngốc
“Lâm Khê, Trình Du bị cô chọc tức đến khóc rồi, mau xin lỗi cô ấy!”
Tôi cắn chặt môi, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
“Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta? Tôi đã làm sai điều gì? Hai người các người lăn lộn trên giường rồi, còn muốn tôi bưng trà rót nước hầu hạ bên cạnh sao?”
Giang Thần Lễ tức tối đến độ mặt mũi biến sắc, tay hắn giơ cao lên, chừng như sắp đánh xuống người tôi.
Mẹ tôi run rẩy níu lấy hắn, nhìn hắn với vẻ lấy lòng.
“Thần Lễ à, bác thay Khê Khê xin lỗi con được không?”
Giang Thần Lễ nắm ngược lại cổ tay mẹ tôi, mạnh tay đẩy bà một cái.
Mẹ tôi vốn đã ốm yếu, bị đẩy ngã không thể đứng dậy được.
Hắn lạnh lùng nhìn chúng tôi.
“Tôi đã nói rồi, phải xin lỗi Trình Du, nếu không, đừng trách tôi.”
Hắn lấy từ túi áo vest ra một tờ giấy xét nghiệm, đưa đến trước mặt tôi.
“Lâm Khê, cô còn không biết xấu hổ mà dám nói tôi? Chính cô mới là người không chung thủy trước!”
“Tôi chưa từng đụng vào cô, thế mà cô lại có thai!”
Tôi kinh ngạc đến mức choáng váng, nhận lấy tờ giấy xét nghiệm xem kỹ.
Thông tin trên tờ giấy đúng là của tôi, nhưng tôi chắc chắn rằng mình chưa từng đi khám thai bao giờ hết.
Tôi ngước mắt nhìn Trình Du, cô ta đang trốn sau lưng Giang Thần Lễ, trong ánh mắt là sự hả hê không thể che giấu.
Ngay lập tức, tôi hiểu ra mọi chuyện. Cô ta vốn là bác sĩ thực tập, vị trí được phân là khoa sản, muốn làm giả một tờ giấy như thế này dễ như trở bàn tay.
Thế mà Giang Thần Lễ vừa mù vừa ngu, lại hoàn toàn tin tưởng cô ta.
Thấy tôi nghiến răng trừng mắt nhìn Trình Du, sắc mặt Giang Thần Lễ càng giận dữ hơn.
Hắn lấy điện thoại ra bấm vài cái, rồi đưa ra một bức ảnh cho tôi xem.
Trong ảnh, tôi đang cùng một người đàn ông lạ mặt, ôm nhau bước vào khách sạn.
Tôi tức quá hóa cười, bức ảnh này rõ ràng là ảnh ghép, ghép thô đến mức liếc mắt nhìn vào đã biết ngay là giả.
Nhưng Giang Thần Lễ lại tự cho rằng mình đã nắm được thóp của tôi, còn khinh thường và đe dọa tôi:
“Nếu cô còn không chịu xin lỗi, tôi sẽ gửi bằng chứng này vào nhóm gia đình của cô, để cho mọi người thấy cô không biết xấu hổ đến mức nào!”
“Đừng!”
Tôi hoảng sợ lao tới, định giật lấy điện thoại, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì hắn đã mở nhóm chat, gửi bức ảnh đó đi.
Sắc mặt mẹ tôi tái nhợt, run rẩy lấy điện thoại ra, vừa nhấn vào xem, bà liền tối sầm mặt mày, suýt ngã quỵ.
Khắp màn hình là những lời chỉ trích nhắm vào tôi, những người không biết sự thật đều cho rằng tôi ngoại tình, liên tục mắng nhiếc tôi.
Giang Thần Lễ quơ quơ tờ giấy xét nghiệm trong tay, nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích.
“Lâm Khê, rốt cuộc cô có quỳ xuống không? Hy vọng khi tôi gửi tờ giấy xét nghiệm này vào nhóm thì cô vẫn cứng đầu như vậy.”
Cảm giác nhục nhã đè nặng khiến tôi không thể thở nổi, nhưng tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, từ từ quỳ xuống.
Mẹ tôi bị bệnh tim, tôi thật sự lo bà không chịu nổi cú sốc này.
Nhưng vừa quỳ xuống trước mặt Trình Du, phía sau liền vang lên tiếng kêu thất thanh.
Tôi đờ đẫn quay lại, cả trái tim đau đớn đến c.h.ế.t lặng.
Phía sau tôi, mẹ tôi đang nhắm chặt mắt, cơ thể mềm nhũn ngất lịm trên mặt đất.
4
Mẹ tôi vừa nhập viện đã được thông báo là nguy kịch.
Bà vốn đã có tiền sử bệnh tim, lần này bị Giang Thần Lễ kích thích đến phát bệnh. Bác sĩ cấp cứu nói, nếu chậm vài phút nữa thì có thể đã đưa thẳng đến nhà hỏa táng.
Điều khiến cõi lòng tôi tan nát là khi mẹ tôi ngất đi, rõ ràng bệnh viện nơi Giang Thần Lễ làm việc ở ngay gần đó, chỉ cần lái xe vài phút là tới, nhưng hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn mà không chịu giúp đỡ.
Tôi đành phải gọi xe cấp cứu, nhưng khi xe cấp cứu đến nơi, mẹ tôi đã hoàn toàn bất tỉnh.
Tôi bất lực canh giữ ở cửa phòng cấp cứu, cố gắng chống đỡ cơ thể mệt mỏi, một mình chờ đợi.
May mắn là cuối cùng mẹ tôi cũng bình an vô sự, sau khi tình hình ổn định hơn bà đã được chuyển vào phòng bệnh thường.
Lúc bà tỉnh lại, tôi đang gục bên mép giường nghỉ ngơi.
Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, chưa kịp nói gì nước mắt đã rơi xuống.
“Khê Khê, mẹ biết con không sai, nhưng con thật sự đã suy nghĩ kỹ về việc rời xa Giang Thần Lễ chưa?”
Tôi biết mẹ lo lắng điều gì. Hai năm qua tôi đã từ bỏ công việc, chuyên tâm ở nhà chăm sóc cho Giang Thần Lễ. Mẹ nghĩ tôi không có thu nhập nên mới hết lòng đối tốt với hắn, sợ tôi phải chịu thiệt thòi.
Nhưng tiếc rằng, cả tấm chân tình của tôi và bà đều bị đem cho chó ăn.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của mẹ, tôi kiên định gật đầu.
“Mẹ, thực ra mấy năm nay dù không đi làm, nhưng con vẫn...”
Chưa kịp nói hết câu, cửa phòng bệnh đã bị ai đó đẩy ra.
Tôi kinh ngạc quay lại, thấy Trình Du đang vênh váo đứng ở cửa.
Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn cô ta đầy cảnh giác.
“Cô đến đây làm gì?”
Cô ta nhếch mép cười.
“Anh Thần Lễ bảo tôi đến, anh ấy nhờ tôi thông báo với chị, viện phí của bác gái vẫn chưa thanh toán.”