Chương 5 - Mười Năm Ngu Ngốc
Tôi cõng mẹ trên lưng, chạy thục mạng đến bệnh viện. Nhưng khi đến nơi, tôi mới phát hiện ra tối nay người trực ban chính là Giang Thần Lễ.
Hắn ngồi trong phòng cấp cứu, nhàn nhã nhìn tôi.
“Lâm Khê, tôi nhớ chiều nay cô còn cứng rắn lắm mà, mới mấy tiếng thôi đã quay lại rồi.”
Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải hạ thấp giọng cầu xin hắn cứu mẹ tôi.
Mặt mày hắn lại sa sầm, hừ lạnh một tiếng.
“Bệnh này tôi không chữa được đâu, cô đưa đến bệnh viện khác đi.”
Tôi đỏ mắt, không kìm nén được mà lao đến túm cổ áo hắn.
“Giang Thần Lễ, anh còn là bác sĩ không? Chữa bệnh cứu người không phải trách nhiệm của anh sao?”
“Mẹ tôi đau đến tái mặt rồi, anh bảo tôi đưa bà đi đâu? Anh có còn là người không?”
Giang Thần Lễ cười rất lạnh lùng:
“Không phải cô muốn chia tay với tôi sao? Đó là mẹ cô, cô đưa đi đâu thì tôi quản được chắc?”
Tôi tức đến phát điên, lao vào đ.ấ.m đá hắn.
Cửa phòng cấp cứu bất ngờ bị mở ra, Trình Du cười duyên bước vào.
“Anh Thần Lễ, em mang đồ ăn khuya đến cho anh đây, cùng ăn nhé.”
Thấy tôi, cô ta rõ ràng sững lại, sau đó ném hộp cơm xuống, lao đến chắn trước mặt Giang Thần Lễ.
Tôi không kịp dừng tay, tát vào mặt cô ta một cái.
Trình Du ôm mặt, khóc lóc như hoa lê đẫm mưa.
Khuôn mặt Giang Thần Lễ vì đau lòng mà xanh mét, hắn nắm chặt cổ tay tôi, đẩy mạnh tôi vào tường, khiến lưng tôi đau nhói.
Mẹ tôi thấy vậy cũng cố nén đau bước lên, muốn gỡ tay Giang Thần Lễ ra, nhưng Trình Du không chịu thua, cô ta lao đến túm tóc bà.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn chỉ trong chớp mắt, giữa lúc giằng co, mẹ tôi bất ngờ ôm ngực, sắc mặt xám ngoét, ngã gục xuống đất, co giật không ngừng.
Tiếng động quá lớn khiến người xem vây quanh cửa phòng cấp cứu ngày càng nhiều.
Giang Thần Lễ không những không bước tới xem xét, ngược lại còn bảo vệ Trình Du phía sau, vẻ mặt đầy cảnh giác giải thích:
“Không liên quan đến chúng tôi đâu, là mẹ cô ta tự ngã xuống.”
Tôi quỳ xuống đất ôm mẹ vào lòng, hoảng loạn đến tay chân lạnh buốt.
Người tôi yêu suốt mười năm, giờ đây lại lạnh lùng đến mức khiến tôi đau lòng tột cùng.
Trái tim treo lơ lửng của tôi lúc này, cuối cùng cũng c.h.ế.t lặng hoàn toàn.
6
Sau một đêm cấp cứu, mẹ tôi một lần nữa được kéo trở về từ lằn ranh sinh tử.
Hành vi của Giang Thần Lễ và Trình Du đã bị người dân quay lại và đăng lên mạng, khiến dư luận phẫn nộ, chỉ trích cả hai là bác sĩ mà lại không cứu chữa khi bệnh nhân ngã xuống.
Đặc biệt là Trình Du, cảnh cô ta thẹn quá hóa giận túm tóc mẹ tôi càng khiến cô ta trở thành đối tượng bị công kích.
Tôi nghĩ rằng Giang Thần Lễ nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng bệnh viện không những không xử lý hắn, mà còn ra mặt bảo vệ, đồng thời ép buộc dư luận phải lắng xuống.
Tôi biết mấy năm nay y thuật của hắn tiến bộ rất nhiều, cũng đóng góp không ít cho bệnh viện.
Trước đây, tôi từng tự hào về điều đó, không ngờ bây giờ lại trở thành con d.a.o làm tổn thương chính mình.
Để dàn xếp ổn thỏa, bệnh viện đã miễn toàn bộ chi phí điều trị cho mẹ tôi, còn buộc Giang Thần Lễ và Trình Du phải chủ động đến xin lỗi chúng tôi.
Ngày họ đến, tôi đang bận chăm sóc mẹ.
Giang Thần Lễ dắt tay Trình Du đi đến cửa phòng bệnh, tôi thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
Trình Du khóc đến mắt sưng húp, chắc hẳn mấy ngày qua không ít lần bị dân mạng chửi rủa.
Cô ta mím môi đứng trước mặt tôi, cúi đầu thật sâu về phía tôi và mẹ.
“Xin lỗi bác gái, hôm đó là cháu quá kích động.”
Tôi vô cảm nhìn cô ta.
“Xin lỗi, ở đây không chào đón cô. Tôi sợ mẹ tôi nhìn thấy cô sẽ buồn nôn, bệnh tình lại nặng thêm.”
Trình Du đứng bất lực tại chỗ, nước mắt lập tức trào ra.
“Cháu...cháu không cố ý.”
Giang Thần Lễ đứng bên cạnh thấy cô ta khóc liền lập tức xị mặt.
“Lâm Khê, Trình Du đã thành tâm đến đây xin lỗi hai người, em nhất thiết phải làm khó cô ấy như vậy sao?”
“Kể từ khi sự việc đó bị đưa lên mạng, em có biết cô ấy phải chịu bao nhiêu áp lực không? Ngoài việc bị dân mạng công kích, còn có người đào lại bài đăng trước đây của cô ấy, gọi cô ấy là kẻ thứ ba, dọa dẫm phải cẩn thận khi ra ngoài, thậm chí còn đe dọa sẽ tạt axit vào người cô ấy! Em không thể giải thích giúp cô ấy một chút sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Là tôi ép cô ta đăng mấy lời rác rưởi đó à? Biết mẹ tôi có bệnh mà còn động tay động chân cũng là tôi ép sao?”
“Bây giờ xảy ra chuyện thì lại đến xin lỗi, nếu không bị đưa lên mạng thì sao? Cô ta có thật lòng xin lỗi như vậy không?”
“Còn anh, mẹ tôi đối xử với anh tốt như vậy, mà anh lại dửng dưng nhìn bà phát bệnh cũng không chịu cứu. Trước đây đúng là tôi bị mù nên mới thích một kẻ súc sinh như anh.”
“Các người tưởng nói một lời xin lỗi qua loa là tôi sẽ tha thứ cho các người à? Mơ đi!”
Giang Thần Lễ bị tôi làm nghẹn lời. Trong lòng hắn, tôi vốn luôn yếu đuối, bất kể hắn nói gì tôi cũng sẽ thuận theo.
Nhưng hắn dường như đã quên mất, tất cả những gì tôi làm đều vì yêu hắn. Một khi không còn yêu, hắn chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả.