Chương 7 - Một Đời Ngủ Ngày Ăn Đêm
Ta úp mặt xuống chăn gấm mềm mại,
im lặng.
Thì ra,
điều ngài xem trọng,
chính là bản tính “cá khô” của ta.
Vô dục vô cầu,
mới trở thành quân cờ ổn định nhất trong tay ngài.
“Vậy ra…”
Ta uể oải nói,
“thần thiếp chỉ là một… vật trấn trạch?”
Ngài bật cười:
“Coi như vậy đi.”
“Vậy thì…”
Ta trở mình nhìn thẳng vào ngài,
“Hoàng thượng, chúng ta bàn điều kiện được không?”
“Điều kiện gì?”
“Những việc mà một hoàng hậu phải làm… có thể thuê người làm thay không?”
Ngài nhướng mày: “Như là?”
“Như quản lý lục cung, tâm sự với phi tần, chủ trì tế lễ…”
Ta đếm từng ngón tay,
“Tốt nhất… đừng để ta dính vào?”
Ý cười trong mắt ngài sâu thêm:
“Có thể.”
“Thật không?”
“Quân vô hí ngôn.”
Ngài cúi người,
hơi thở khẽ lướt qua vành tai ta:
“Ngươi chỉ cần làm một việc.”
“Việc gì?”
“Ngoan ngoãn ở yên.”
“Nằm?”
“Ừ.”
“Ăn no ngủ ngon?”
“Ừ.”
“Chẳng cần quản gì cả?”
“Ừ.”
Ta cười,
duỗi ngón tay ra:
“Giao dịch thành công!”
Từ đó, hậu cung xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái:
Hoàng hậu nương nương quanh năm lấy cớ bệnh, đóng cửa không ra.
Phượng ấn?
Giao cho Hiền phi – người cẩn trọng và không con cái – xử lý.
Việc lục cung?
Đẩy cho Đức phi đảm đương.
Còn những vụ tranh sủng, ghen tuông của phi tần?
Cứ để hoàng thượng tự mình đau đầu.
Ta chỉ xuất hiện trong những dịp lễ nghi lớn, khi buộc phải “trình diện” trước bá quan văn võ và lục cung.
Đội chiếc phượng quan nặng như đè cả đầu,
ta ra ngoài làm một hồi “linh vật cát tường”,
rồi lập tức rút về Phượng Nghi Cung,
tiếp tục đại nghiệp làm cá khô của ta.
Ngự thiện phòng ngày ngày vắt óc sáng chế món ăn mới,
bởi Hoàng hậu nương nương chính là vị giám khảo số một của họ.
Hoàng thượng cứ cách ba bữa lại ghé Phượng Nghi Cung.
Có khi là duyệt xong tấu chương,
đến ngồi một chốc,
uống chén trà thanh (mà thực ra là cung nữ pha).
Có khi thì đơn thuần—
nằm ở đầu kia chiếc quý phi tháp được độn nệm dày,
đọc sách,
hoặc chợp mắt một lát.
Chúng ta rất ít nói chuyện,
mỗi người tự bận rộn việc mình,
song không khí lại kỳ quặc mà hài hòa.
Giống như hai con cá khô lười nhác,
nằm phơi nắng không quấy rầy nhau.
________________________________________
Đôi khi,
cũng có lúc buộc phải “ra tay”.
Ví như lần đó,
Lưu tần (cô ta gắng gượng đến khi được giải cấm, nhưng địa vị chẳng thể hồi phục)
nhà mẹ đẻ lại dấy sóng.
Ở quê ngang nhiên chiếm ruộng dân,
gây ra án mạng.
Người khổ chủ dâng đơn kêu oan vào kinh,
thế mà bị người Lưu gia thuê sát thủ chặn giết giữa đường.
Tin này được Hiền phi kín đáo báo cho ta.
Ta thở dài,
đợi đến hôm Lưu tần tới “thỉnh an” (thực chất là dò hỏi tin tức),
liền “vô tình” nhắc:
“Nghe nói nghĩa địa hoang phía tây thành dạo này chẳng được yên tĩnh,
đêm đêm cứ có tiếng khóc não nề…
Lưu muội muội, ngươi mệnh nhẹ, vài ngày tới nhớ đừng ra ngoài ban đêm kẻo gặp xui.”
Mặt Lưu tần lúc ấy xanh mét như lá chuối.
Về cung thì sợ đến phát bệnh, nửa đêm liền viết thư khẩn cấp về nhà mẹ đẻ.
Không biết nàng viết gì, chỉ biết Lưu gia lập tức co đầu rụt cổ:
không những trả ruộng đất, còn hiếm có kỳ lạ mà bồi một khoản tiền lớn.
Gia đình khổ chủ mang tiền bỏ đi nơi khác,
một vụ án lớn tiềm ẩn được dập tắt trong im lặng.
Lại như lần khác, biên quan đại tướng khải hoàn, công cao chấn chủ.
Có người mật báo hắn cất giữ long bào, mưu đồ bất chính.
Hoàng thượng nổi giận, nhưng không có chứng cứ.
Ngài cũng e ngại uy vọng của tướng quân trong quân ngũ, thành ra khó xử.
Trong lúc ngài đang rối, liền ghé Phượng Nghi Cung.
Mày ngài nhíu chặt.
Còn ta thì đang cùng cung nữ chơi bài lá,
thua đến mức dán đầy giấy khắp mặt.
Ngài phất tay đuổi cung nhân đi,
ngồi xuống đối diện ta.
“Hoàng hậu.”
“Ừm?” – Ta còn đang cắm cúi tính bài trong tay.
“Hãy thay trẫm bói một quẻ.”
“Bói gì?”
“Bói… trung gian (lòng trung hay gian tà).”
Ta ném một lá bài:
“Bói không nổi.”
“Vì sao?”
“Lòng người như bụng, cách một lớp da, không nhìn thấu.”
Ta vẫn không ngẩng đầu:
“Nhưng mà này… Hoàng thượng, nếu ngài thật sự không yên tâm về vị tướng quân đó…”
“Thì sao?”
“Chi bằng… triệu phu nhân của hắn nhập cung, uống chén trà?”
Ánh mắt hoàng thượng khẽ động.
Ba ngày sau.
Phu nhân tướng quân được triệu vào cung.
Ta bày một bàn tiệc nhỏ, chỉ trò chuyện dăm ba câu về chuyện quê nhà, hỏi thăm phong thổ đất cũ.