Chương 2 - Một Đám Hỗn Làm

Các bác có bao giờ bị một đứa trẻ con làm cho rợn người nổi da gà không?

 

Tôi có một chị gái, chị đã kết hôn và sinh con, hai vợ chồng chị đều đi làm, lương cả hai người bọn họ cao lắm, nhưng đi kèm là khối lượng công việc cũng nhiều, bọn họ không có thời gian chăm con nên nhờ tôi chăm, mỗi tháng gửi cho tôi một khoản phí coi như là thuê bảo mẫu, nhưng trả cao hơn mặt bằng chung nhiều, thế là tôi cũng vui vẻ nhận lời.

 

Tôi chăm thằng cháu tôi từ hồi chị tôi hết ở cữ đến khi nó năm tuổi, tôi tự nhận mình là một người có tam quan ngay thẳng, không sai lệch, có phương pháp giáo dục chín chắn không cưng chiều quá mức hay nghiêm khắc quá mức, tôi không cho nó đụng vào thiết bị thông minh quá sớm, mỗi ngày chỉ được coi hoạt hình đúng một tiếng rưỡi, tôi chăm nó tốt đến nỗi anh chị tôi và gia đình nội ngoại hai bên (ba mẹ chồng chị dâu, ba mẹ ruột tôi, họ hàng cả hai) đều khen tôi và hài lòng vô cùng, đương nhiên là quà cáp hay phần thưởng cho tôi cũng càng nhiều nên coi như là đôi bên cùng có lợi, tôi cũng rất vui.

 

Một hôm tôi đọc được một bài viết về đạo đức/ứng xử, tình huống là “bạn đang đi xuống cầu thang và gặp phải một người phụ nữ mang thai đang hành động chậm chạm, bạn sẽ làm gì để giúp cô ấy?”

 

Tôi lấy câu hỏi này hỏi nó thì câu trả lời nhận được vô cùng rợn người, nó bảo:

 

“Con sẽ xô cô í xuống cầu thang.”

 

Tôi vừa sợ vừa ngạc nhiên không hiểu sao nó lại nói vậy, tôi hỏi thì nó bảo tưởng tượng cái cảnh bụng bầu cô ấy đập xuống nền đất, màu đỏ loang ra thì rất đẹp, sau đấy cổ cũng có thể ‘bớt được gánh nặng, đi đứng tiện hơn’. Tôi tá hỏa hỏi ai dạy nó trả lời kiểu này, nó ngây thơ cười bảo con tự nghĩ ra, dì thấy con có giỏi không? Sau đó tôi lập tức uốn nắn lại tư tưởng cho nó, trong phút chốc cảm thấy thằng nhóc mình chăm sóc từ bé đến nay vô cùng xa lạ.

 

Tôi có nói lại với anh chị mình, hai người họ cho rằng tôi làm quá nên không quan tâm, nhưng thật sự tôi cảm thấy càng ngày càng lạ lẫm với đứa cháu này nên tôi đã xin nghỉ việc (chăm cháu) và đi du lịch chữa lành một thời gian (xin lỗi các bạn nhưng tôi là người yếu đuối như vậy đấy), thằng nhóc thì được nội ngoại hai bên chăm.

 

Chắc do tôi đột ngột bỏ gánh giữa chừng nên chị tôi và anh rể có hơi trách móc, không hài lòng với tôi, sau đó một thời gian dài họ dần ít liên lạc với tôi hơn, tôi chỉ liên lạc nhiều hơn với mẹ mình và mẹ chồng chị dâu (vì ông bà nội nó cần kinh nghiệm chăm cháu từ tôi). 

 

Năm nó lên 7 tuổi, chị tôi có bầu lần hai, tôi đang đi dạo công viên thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh rể, anh hốt hoảng bảo tôi qua bệnh viện trước vì anh đang kẹt xe, tôi hỏi có chuyện gì thì anh nói như sắp khóc, bảo cứ qua bệnh viện trước, chị tôi đang nằm trong đó.

 

Tôi vội vàng đi tới bệnh viện, thấy chị dâu tái nhợt nhắm mắt, bụng của chị đã bằng phẳng chứ không còn phồng lên như trước. Sau đó anh rể tôi tới thì tôi hỏi chuyện, anh bảo thằng con anh đẩy chị tôi từ cầu thang lầu hai xuống, cầu thang nhà anh chị tôi là dạng cầu thang hẹp, xoắn ốc, có bậc khá cao, chị tôi không giữ được đứa bé, còn thằng cháu tôi thì đứng ở đầu cầu thang trên lầu, nó đẩy chị tôi xong rồi hoan hô vỗ tay, miệng còn la lên “đẹp quá đẹp quá, con đã bảo mà, đẹp quá.” Mẹ chồng chị tôi đi làm về thì thấy con dâu mình nằm trong vũng m//áu nên lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu và anh rể.

 

Tôi nghe chuyện mà hết hồn, dù đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng việc này vẫn hằn sâu trong tim tôi, bây giờ anh chị đã sinh thêm hai đứa cháu nữa rồi, một trai một gái, rất đáng yêu, anh chị xin lỗi tôi vì hồi đó không tin tôi, tôi bảo không sao, dù gì cũng đã qua rồi, tôi cũng chăm sóc hai đứa nhóc này và chúng nó lớn lên khá là ngoan ngoãn, nghe lời, quan trọng là tam quan ngay thẳng, tốt bụng lắm. 

 

Còn thằng con đầu thì sau hôm đó nó bị anh rể tôi đánh cho một trận, mẹ tôi không nỡ nên ngăn anh lại, còn bố tôi với ông bà nội thì bảo nó đáng bị như thế, nhưng hình như mấy đứa xấu xa từ trong xương cốt thì không thể thay đổi được, lớn lên nó bộc lộ bản tính hung ác của mình, ngư//ợc đã//i động vật, ăn cắp ăn trộm, b..ạo l ực học đường nó có đủ, tôi thề là gia đình tôi, anh chị tôi và cả gia đình bên nội nó không có một ai giáo dục nó m,ất d,ạy kiểu đó cả, chỉ có thể là xấu xa từ trong bào thai. Lên cấp hai anh chị tôi đưa nó vào trại giáo dưỡng (trường học dành cho thanh thiếu niên hư đốn) mong nó sửa đổi được, tính ra đầu năm nay nó đã được ra ngoài rồi nhưng vô đó nó lại này kia, lén lút với một nữ sinh, đánh lại thầy cô giáo nên bị ở thêm mấy năm nữa rồi.