Chương 3 - Một Đám Hỗn Làm
1.
Bà chị họ tui quen một anh quân nhân trong dịp nghỉ phép của ảnh, cả hai trúng tiếng sét ái tình, iu nhau từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng mà chả hiểu sao bà chị tui giấu cả nhà, sau này tui gặng hỏi bả mới kể.
Xong có lần ảnh về lại quân đội làm việc, bà bác tui (mẹ chị họ) dẫn hai chị em tui qua nhà bạn của bác đó chơi, biết gì 0?
Trên bàn thờ thấy ảnh đen trắng của anh quân nhân bồ chị họ.
Về nhà chị họ tui đổ bệnh 3 ngày, sau đó rất là yếu ớt, tròn 1 năm sau mất, mất ngay đúng ngày kỉ niệm bả với anh quân nhân gặp nhau lần đầu.
2.
Mấy bà có bao giờ suýt bị chồng hiểu lầm là ngoại tình không?:))))
Kể nghe, nhớ lại tức con mình thật chứ, nó bị ốm nên tôi ở nhà trông, còn chồng thì đi làm. Tối ảnh về thì bỗng dưng con tôi kêu lên:
“Ba về rồi, ba đuổi chú kia đi ba.”
Lúc đầu hai vợ chồng tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, buột miệng hỏi lại: “chú nào?” Thì nó bảo:
“Cả chiều nay chú đó cứ lẽo đẽo theo mẹ.”
Chồng tôi đang ngạc nhiên nhìn nó, còn tôi thì cảm thấy tức muốn điên lên được, cả ngày hôm nay thằng bé bị sốt cao rồi giảm rồi lại sốt tiếp, là tôi liên tục lau người, ở cạnh, chăm lo cho nó từng chút một, thời gian đâu mà tìm chú nào? Tình cảm của vợ chồng tôi rất bền chặt, tôi biết anh tin tôi, anh chỉ đang ngạc nhiên và bất ngờ không phản ứng kịp thôi, tôi tính đánh nó (xin lỗi tính tôi hơi nóng) thì anh cản lại, hỏi cho rõ:
“Con nói rõ cho ba nghe, chú đó như thế nào?”
“Chú đó tự đi vô nhà mình, còn dắt theo con gái nữa.”
“Thế chú đó đâu?”
“Con không biết, nhưng sao ba lại để con gái chú đó leo lên cổ? Nó đang ngồi trên cổ ba đó.”
3.
Tôi kể dựa trên câu chuyện có thật (chính tác giả trải qua):Có một năm sau lễ hội mùa xuân, tôi đi làm lại trong công ty, tôi gặp một đồng nghiệp ở bộ phận cũ (con ông cháu cha trong công ty) vào lúc chiều, bóng râm khá tối, tôi chúc mừng năm mới anh ấy, nói chuyện mới có vài câu mà anh ấy đã nói lời tạm biệt rồi.Ngày hôm sau tôi kể cho mấy đồng nghiệp của mình nghe, tất cả đều ngạc nhiên nói: "Cậu ấy đã chết nửa năm nay rồi!"Tôi hỏi rất nhiều người, ai cũng bảo và có cả bằng chứng, hơn nữa ba anh ta còn thừa nhận chuyện này. Tôi nhớ lại từng chi tiết một, chính xác là anh ta, dù sao hai chúng tôi cùng tốt nghiệp, cùng làm việc trong một bộ phận (khác văn phòng thôi), cùng làm đồng nghiệp ba bốn năm. Anh ta cũng kể nơi anh ta làm việc nữa, sao mà sai được.Vậy thì tối qua tôi đang nói chuyện với ai?
4.
Khi tôi còn bé, tôi hay mang muối sang nhà bà của tôi, bà sống cách nhà tôi cả một quãng đường, ở giữa có một khu rừng cắt ngang.Tối hôm đó, tôi bỏ muối vào túi và lấy một sợi dây nhảy rồi vội vã đến nhà bà, tôi vừa đi vừa nhảy suốt đoạn đường ấy. Cây cối trong rừng rậm rạp, đường đất hẹp và quanh co. Khi bắt đầu vào khu rừng, tôi ngưng nhảy, chỉ chậm rãi đi bộ thôi. Lúc đến nơi sâu nhất của khu rừng, tôi nghe có một âm thanh lách tách trên đỉnh đầu mình.Tôi nhìn lên và thấy một người đàn ông đang đứng trong tán cây, đó là một ông lão, lão mặc quần đen, áo đen và giày đen. Lão đang đạp lên một cành cây khá thô và buộc một dải vải vào một cành cây khác.Tôi hỏi lão sao lại trèo cây.Lão nói: "Ông tr e o c ổ đấy cháu."Khi ấy tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu "tr e o c ổ" có nghĩa là gì. Vì vậy tôi đứng bên cạnh và cứ thế ngẩng đầu quan sát theo lão.Một lúc sau, dải vải đứt thành hai mảnh rồi rơi xuống, lão ngừng cử động, miệng lão thì thở một hơi thật dài.Tôi hỏi lão: "Tại sao ông không tiếp tục ạ?"Lão nói: "Dây thắt lưng của ông bị đứt mất rồi, sao mà ông treo được chứ!"Hóa ra tr e o c ổ là treo người.Tôi lắc lắc sợi dây nhảy trong tay cho lão xem: "Cháu có một sợi dây, nó chắc chắn lắm, ở ngoài là da còn lõi là dây thép, cháu cho ông mượn nè!"Lão già nói: "Được được! Quá tốt rồi! Ông cảm ơn nhiều lắm, cháu ngoan ạ."Tôi cuộn sợi dây lại và ném nó cho lão, ném mấy lần thì lão mới chụp được.Sau khi cột chắc sợi dây nhảy, lão tròng sợi dây vào cổ rồi treo mình lên thân cây, tôi thì ở dưới vỗ tay tán thưởng cho lão: "Cố lên! Cố lên!"Khi đôi chân lão già lơ lửng trong không khí, tôi khen rằng lão giỏi quá.Rồi thế là cả người lão đung đưa trên không trung, còn tôi thì nhìn lão và chờ đợi, chờ cho lão trả lại sợi dây nhảy cho mình.Thế nhưng khi ánh chiều tàn của mặt trời dần tắt hẳn, khu rừng trở nên xám xịt âm u, vậy mà lão vẫn không chịu trả lại cho tôi. Tôi nói khẽ với lão:“Xuống đi ông ơi. Trả lại sợi dây cho cháu với.”Lão im lặng không đáp lời.Tôi sợ hãi ngay tức thì, tôi nhớ lại bọn trẻ ở trường lúc chúng nó muốn lấy luôn đồ chơi của tôi, khi tôi mở miệng đòi thì chúng nó cũng im lặng y như vậy.Tôi lo lắng và sợ ông sẽ lấy mất đồ của mình nên gào lên với ông lão trên cây: “Trả lại dây nhảy cho cháu đi…” Tôi khóc lớn rồi bước những bước đi nặng nề về phía nhà bà mình.Tôi vừa đi vừa doạ: “Cháu sẽ tìm bà cháu, bà cháu có cây gậy, bà cháu sẽ đ á nh ông, đ á nh ông thật mạnh!”Sau khi đi bộ một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng đến được nhà bà. Lúc mở cửa thì bà thấy tôi khóc, bà lo lắng hỏi: “Sao đấy? Sao cháu đến muộn thế?”Tôi méc bà: “Trong rừng có một ông lão mượn sợi dây nhảy của cháu để chơi trò tr e o c ổ, ông cứ chơi mãi chơi mãi nhưng không chịu trả cho cháu…”