Chương 2 - Mộc Vân
7
Nhắc tới Ty Y Cục ta lại thấy vui, đúng là sự lựa chọn đúng đắn mà.
Ta đưa y phục đã được thêu thật đẹp đến chủ tử của các cung, bọn họ khen ngợi tài năng của ta hết lời, còn ban thưởng rất hậu hĩnh nữa chứ.
Thậm chí có chủ tử ra tay hào phóng, ban cả “hạt dưa vàng” cho ta.
Ta nắm chặt hạt dưa vàng trong tay, không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
Kiếp trước ta cũng phải thêu thùa đến tận khuya lúc ở Xuân Thủy Hiên.
Nhưng những đôi hài, những chiếc túi thơm ta làm ra đều bị tiểu thư dâng tặng Hoàng thượng, nàng ta còn nói dối, tự nhận những thứ đó do chính tay nàng ta thêu nên, cốt chỉ để lấy lòng ngài ấy.
Ngay cả Tần ma ma cũng than thở thay ta: “Nàng ấy là chủ tử của con, con không thể tranh công với nàng ấy được. Nỗi khổ này ấy à, con chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong mà thôi.”
Vì vậy, mãi cho đến lúc ta ch.ế.t, trong cung vẫn cho rằng chủ nhân của những đường thêu kia chính là tiểu thư, trừ Tần ma ma và vài người trong Ty Y Cục thì chẳng ai biết đến sự hiện diện của ta.
Cũng may trong kiếp này, tay nghề của ta đã mang đến lợi ích rất lớn.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà ta đã gom được một số tiền kha khá.
Trong thời gian ta toàn tâm toàn ý kiếm tiền, ca ca ta cũng chẳng ngồi không.
Hắn thường chủ động giúp đồng liêu trực đêm, cốt chỉ để được làm người canh cửa ở Xuân Thủy Hiên.
Hắn làm bạn với tiểu thư mỗi khi nàng ta cô đơn.
Hắn khuyên nhủ tiểu thư mỗi khi nàng ta bị ức hiếp.
Và lúc tiểu thư không cần hắn, hắn lại chạy tới chỗ ta.
Chẳng phải hắn quan tâm đến người muội muội này đâu, hẳn chỉ muốn trông chừng ta mà thôi.
Từ lần Hoàng thượng hỏi han ta, ca ca bắt đầu đề phòng ta như giặt.
Hắn thường tới dò la động tĩnh của ta để chắn chắn rằng ta không lén lút quyến rũ Hoàng thượng sau lưng hắn.
Ngày hôm đó hắn lại tới, ta không nhịn được mà móc mỉa: “Ca ca, cung nữ xinh đep trong cung không tới 1000 thì cũng đến tận 800, huynh cứ theo sát muội thế này, không sợ người khác nhân cơ hội này treo lên vị trí cao hơn à?”
Ấy vậy mà lần này ca ca chẳng quan tâm đến giọng điệu quái gở của ta, thậm chí trên mặt hắn còn mang theo vẻ lấy lòng.
“Mộc Vân.” Hắn nói, “Có phải muội nhận được Thù Du Tuyết không?”
Tim ta chợt hẫng một nhịp.
8
Thù Du Tuyết là một loại hoa hiếm thấy ở Tây Vực, cánh hoa được dùng để làm thuốc, có tác dụng chống lại trăm loại bệnh.
Năm đó Tây Vực chỉ tiến cống mỗi một cây Thù Du Tuyết, Hoàng đế lập tức hiếu kính với Thái hậu.
Kiếp trước, ta dốc hết tâm huyết, không ngủ không nghỉ thêu một bức Tiên Hạc để chúc thọ Thái hậu.
Đương nhiên nguyên do là để nhận được cánh hoa Thù Du Tuyết kia.
Ta được tổ mẫu nuôi lớn, mà mấy năm nay tổ mẫu thường ho khan, bệnh tình càng lúc càng nặng, thậm chí dạo gần đây đã bắt đầu ho ra máu.
Lang trung nói cơ thể người già rất yếu, nếu không trị tận gốc thì sợ là khó qua nổi mùa Đông này.
Thế là, ta dâng tặng bức tranh thêu Tiên Hạc cho Thái hậu vào ngày sinh thần của người, cung chúc Thái hậu phúc thọ miên trường.
Bức tranh tinh xảo đến mức Thái hậu vừa trông thấy đã yêu thích không thôi, nào ngờ vừa định ban thưởng thì người lại trông thấy ta quỳ dưới đất, cúi đầu rơi lệ.
Thái hậu lập tức nhíu mày: “Không phải tới đây chúc thọ ai gia à? Đang yên đang lành, cớ sao lại khóc?”
Tần ma ma vội vàng lên tiếng giải thích thay ta: “Thái hậu từ ái như thế, có lẽ làm đứa nhỏ này nhớ đến tổ mẫu của nàng đó ạ.”
Ta vừa dập đầu vừa kể chuyện tổ mẫu của mình đang mắc bệnh.
Thái hậu đang vui, nghe vậy thì lòng từ bi chợt dâng trào: “Triều đại chúng ta dùng hiếu trị thiên hạ, lòng hiếu thảo của ngươi rất đáng quý.”
Thế là Thái hậu sai người hái hoa Thù Du Tuyết xuống rồi ban cho ta.
Cuối cùng ta cũng có được vị thuốc chữa bệnh và cứu mạng tổ mẫu.
Kiếp trước, ta làm cung nữ nên không thể tùy ý xuất cung, vậy nên ta đành giao Thù Du Tuyết cho ca ca, nhờ hắn nhanh đưa về nhà.
Ca ca vội vàng nhận lời rồi mang Thù Du Tuyết đi mất.
Nhưng chỉ nửa tháng sau, ta lại nghe tin tổ mẫu qua đời.
Ngày đó, ta như nổi cơn điên chạy đi tìm ca ca, nào nghe lại nghe đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư đang tạ ơn hắn.
“Thù Du Tuyết do Chu thị vệ đưa tới hay thật đấy, tiểu chủ rửa mặt bằng nước ép của hoa, chỉ vài ngày thôi mà vết sẹo đã biến mất sạch, chẳng biết làm sao để cảm tạ Chu thị vệ nữa.”
Ca ca vui mừng ra mặt: “Đây là bổn phận của nô tài, cần gì phải cảm ơn chứ.”
Ta gần như khụy xuống.
Hóa ra, vài ngày trước tiểu thư bị mèo của một phi tần nào đó cào vào mặt, vì vậy trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết sẹo nông nhàn nhạt.
Tiểu thư khóc lóc ỉ ôi cả ngày khiến ca ca đau lòng không thôi.
Thế là hắn không mang hoa Thù Du Tuyết ra cung để đưa đến chỗ tổ mẫu mà lại dâng nó cho tiểu thư.
Dùng bệnh của tổ mẫu để đổi lấy dung mạo cho nàng ta…
Ca ca phát hiện ta ngồi co quắp dưới đất thì đi tới dặn đi dặn lại: “Không được nói chuyện này ra, bằng không ta sẽ hỏi tội muội đấy.”
Ta gào khóc: “Ca ca, huynh cũng được tổ mẫu nuôi lớn cơ mà, sao huynh có thể trơ mắt nhìn người lâm bệnh đến ch.ế.t hả?”
Giọng hắn trầm xuống: “Đúng là cách nghĩ của đám nữ tử! Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, tổ mẫu ch.ế.t khi về già, đó là hỉ tang.”
“Mà tiểu thư đang độ tuổi xanh, gương mặt quan trọng chẳng gì sánh bằng, nếu mang vết sẹo trên mặt thì nàng ấy sống sót trong chốn thâm cung nguy hiểm này thế nào đây?”
“Mộc Vân, muội làm người hầu trong Xuân Thủy Hiên lâu đến vậy, muội có biết vì sao mình cứ mãi làm cung nữ tam đẳng ở ngoại viện không? Là vì muội không bao giờ học được cách suy nghĩ cho chủ tử đó!”
…
Ta biết, có ca ca ở đây thì chúng ta sẽ lâm vào cảnh tan cửa nát nhà sớm thôi.
Thế nên sang kiếp này, ta chẳng dám nói tiếng nào với hắn lúc nhận được Thù Du Tuyết.
Không ngờ trong cung lắm thầy nhiều ma, tin tức vẫn bay đến chỗ ca ca.
“Muội là cung nữ, làm việc gì cũng bất tiện. Hay là giao Thù Du Tuyết cho ta đi.”
Ta kiên quyết không mắc mưu: “Tuyết cái gì, Du cái gì, muội không biết.”
Ca ca mất hứng: “Được rồi, Tiểu Phúc Tử trong cung Thái hậu mới uống rượu với ta, hắn cho ta hay Thái hậu đã ban cho muội Thù Du Tuyết.”
Ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ quay đầu rời đi.
Nào ngờ ca ca kéo ta lại: “Chu Mộc Vân, ta là huynh trưởng của muội! Sao muội lại đề phòng ta như cướp vậy?”
“Ta đã đến lục soát chỗ ở của muội nhưng chẳng có gì cả, thế thì hẳn là Thù Du Tuyết đang ở trên người muội, đúng không?”
Ta cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực nào bằng nam nhân như hắn, bởi vậy chiếc túi vải đựng hoa Thù Du Tuyết bị hắn đoạt đi mất.
Ta nhào tới: “Trả cho ta…”
Ca ca lách người đi, trong lúc chúng ta giành giật, túi thơm rơi xuống tảng đá rồi trượt vào trong ao cá chép.
Đầu óc ta trống rỗng.
Ca ca mắng to: “Chu Mộc Vân, ngươi…”
Ta chẳng nghe thấy những lời sau đó nữa.
Ta lao xuống ao, nước ao lập tức nhấn chìm ta.
9
Ta tìm kiếm trong ao rất lâu mới gom đủ lượng hoa Thù Du Tuyết mà Thái hậu ban cho.
Trời nhá nhem tối, ta lảo đảo bò lên trên bờ.
Nào ngờ vừa mới bò lên thì ta lại lâm vào tuyệt vọng khi trông thấy nữ tử mặc cung trang vàng nhạt đang ngồi cách đó không xa.
Hiển nhiên, người đó chính là tiểu thư.
Hai cung nữ đang hầu hạ nàng ta, còn ca ca khom người đứng bên cạnh. Thấy ta lên bờ, hắn lập tức thông báo với tiểu thư: “Tiểu chủ, Thù Du Tuyết đang ở trên người nàng ta.”
Tiểu thư gật đầu, nàng ta vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở đó, thậm chí còn vươn tay về phía ta: “Đã vớt lên rồi thì tới lấy đi.”
Vẻ mặt của nàng ta như thể đây là chuyện rất hiển nhiên.
Ta nắm chặt túi vải trong tay, lùi về sau từng bước: “Đây là đồ của nô tỳ.”
Tiểu thư tỏ vẻ khó hiểu: “Mộc Vân đúng không?” Nàng ta gọi tên ta, “Bổn cung là chủ, ngươi là tôi tớ. Nào có chuyện nô tỳ dám phân biện với chủ tử như vậy?”
Ta cắn chặt răng rồi đánh bạo đáp trả: “Đúng là cha mẹ thần từng là người làm của Hầu phủ, nhưng nay đã chuộc khế ước bán thân rồi, cả nhà thần đều đã tự do.”
“Còn thần, tuy đã nhập cung nhưng thần đâu phải người hầu trong cung của tiểu chủ? Sao đồ của thần lại là của tiểu chủ được chứ?”
Tiểu thư chau mày, ánh mắt vừa mờ mịt vừa mang theo nỗi xót xa.
“Các ngươi nghe xem, sao Hầu phủ chúng ta lại dạy dỗ ra một hạ nhân quên mất nguồn cội như vậy chứ?”
Ca ca ta quát lớn: “Mộc Vân, hôm nay chủ tử đích thân đến đây, nếu ngươi không biết điều thì Chu gia chúng ta không còn đứa con như ngươi nữa.”
Tiểu thư vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, hai cung nữ tiến tới định cướp túi vải của ta.
Ta liều ch.ế.t thét to: “Cứu mạng…”
Tiểu thư giận đến đỏ bừng mặt: “Mau bịt miệng nàng ta lại! Ai da, thật là mất mặt mà.”
Ta càng hô to hơn: “Cứu mạng! Cứu mạng…”
Một cung nữ che kín miệng ta lại, còn một người khác giật mạnh Tuyết Thù Du trong tay ta.
Tiểu thư rất hài lòng, nàng ta nhìn cánh hoa trắng nõn như tuyết trong túi vải rồi nói với ca ca của ta: “Lần này vẫn phải cảm tạ Chu thị vệ.”
Tiểu thư vừa nhìn hắn với đôi mắt trong suốt như hồ nước mùa Thu, vừa cất giọng nói thật dịu dàng: “Ta vẫn luôn ghi nhớ những chuyện ngươi làm cho ta.”
Tiểu thư chỉ nói đôi câu cảm ơn mà ca ca ta đã như người say, phấn khích đến mức hai mắt sáng bừng lên.
“Là chuyện nô tài phải làm cả mà.” Ca ca ta khom người, “Tiểu chủ yên tâm, sau này thần sẽ dạy dỗ lại muội muội.”
Ca ca đưa tiểu thư hồi cung, còn ta vẫn đứng yên ở đó với bộ quần áo ướt sũng trên người, chẳng ai quan tâm ta sống chết thế nào.
Chờ họ đi khuất, ta mới lục tục bò dậy rồi chạy như bay về Ty Y Cục.
Tần ma ma chờ ta đã lâu: “Làm gì mà về trễ thế? Ơ, sao cả người ướt đẫm thế này?”
Ta vừa vung nước trên đầu vừa cười đáp: “Không sao ạ, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con… Ma ma đưa Thù Du Tuyết ra cung giúp con chưa ạ?”
“Đưa rồi, ta nhờ cháu trai của ta mà, nó sẽ tự tay đưa Thù Du Tuyết đến nhà con.”
Ta nhếch môi cười.
Không sai, mấy bông hoa bị ca ca và tiểu thư lấy đi chẳng phải là Thù Du Tuyết.
Thù Du Tuyết thật đã được ta giao cho Tần ma ma từ sáng sớm để bà ấy đưa ra ngoài cung.
Sau đó ta hái mấy bông hoa màu trắng trong ngự hoa viên rồi xé nát chúng ra, mang trên người, chờ ca ca tới đòi.
Ta biết ca ca sẽ không bỏ qua cho ta, nếu hắn không tìm được Thù Du Tuyết ở chỗ ta thì chắc chắn hắn sẽ quay về tìm tổ mẫu.
Như thế, chẳng bằng ta diễn tuồng để hắn mắc câu đi.
10
Quả nhiên, sau khi hao hết tâm sức cướp Thù Du Tuyết từ tay ta, một thời gian dài sau đó hắn chẳng tới gây rắc rối cho ta nữa.
Chỉ cần rảnh một chút là hắn sẽ chạy đến Xuân Thủy Hiên, cho dù chẳng thể vào cung thì hắn cũng có thể đứng bên ngoài nghe ngóng tin tức của tiểu thư, chỉ vậy thôi cũng khiến hắn sung sướng lắm rồi.
Đáng tiếc, lần này ca ca chẳng thể vui mừng được lâu.
Ngày nào tiểu thư cũng dùng nước ép từ hoa Thù Du Tuyết giả, cuối cùng chẳng những vết sẹo kia không biến mất mà trên mặt nàng ta còn xuất hiện những nốt ban đỏ.
Ca ca bị gọi vào xét hỏi.
Xưa nay tiểu thư là người lạnh nhạt, không mưu cầu cao vời, nhưng hiện tại gương mặt đã bị hủy hoại đến mức này thì đâu thể ngồi yên được nữa.
Giọng nàng ta trở nên sắc lạnh: “Chu Húc Phong, đây là lòng trung thành của ngươi đấy à?”
Ca ca gấp gáp đến độ suýt rơi nước mắt: “Nô tài đã nghiên cứu các loại sách cổ rồi ạ, cây Thù Du Tuyết này thật sự có hiệu quả với sẹo mà!”
“Trừ phi… Trừ phi Thù Du Tuyết này là giả!”
Hắn còn chưa dứt lời thì tiểu thư đã giận đến mức nhặt một cuốn sách lên rồi ném về phía hắn: “Chính ngươi nói cho ta biết, muội muội của ngươi được Thái hậu ban thưởng Thù Du Tuyết.”
“Vậy mà hôm nay ngươi lại nói mấy bông hoa đó là giả?”
Tiểu thư giận đến không kìm được, trong mắt nàng ta dấy lên hoài nghi.
“Chu Húc Phong, chẳng lẽ ai đó trong cung cho ngươi lợi lộc, nên ngươi hãm hại ta, đúng không?”
Ca ca lập tức quỳ thụp xuống.
“Tiểu chủ minh giám. Dù phải ch.ế.t thì nô tài cũng không dám làm chuyện phản bội tiểu thư đâu.”
Từ khi tiểu thư nhập cung, rất nhiều lần ca ca đã dùng quyền hạn của thị vệ để giúp đỡ nàng ta.
Ngay cả khi tiểu thư muốn đâm sau lưng phi tần khác, chỉ cần gọi ca ca tới, nói bóng nói gió đôi câu thì ca ca sẽ trở thành người đầy tớ tận tụy, giúp nàng ta ra tay làm những chuyện bẩn thỉu kia.
Nhớ tới những việc ca ca đã từng giúp mình, tiểu thư lập tức dịu giọng.
Nàng ta tiến tới tự tay đỡ ca ca dậy: “Do ta hồ đồ thôi, ta không nên nghi ngờ ngươi. Ai trong cung cũng có thể phản bội bổn cung, nhưng bổn cung tin Chu thị vệ sẽ không bao giờ làm như vậy.”
Chỉ mấy câu ngọt ngào của tiểu thư mà ca ca ta đã rưng rưng nước mắt.
Sau khi rời khỏi Xuân Thủy Hiên, hắn vội vàng chạy tới Ty Y Cục để tìm ta tính sổ.
11
Lúc ta đang chơi dây cùng hai cung nữ nọ thì ca ca đùng đùng chạy vào Ty Y Cục.
Hắn giận đến độ chẳng thèm quan tâm đến hai người kia mà tóm chặt lấy ta rồi mắng xối xả: “Chu Mộc Vân, có phải ngươi cố tình giở trò hay không?”
Ta giả vờ ngơ ngác: “Cái gì cơ?”
“Đừng vờ vịt nữa! Ta đã dò la tin tức rồi, tổ mẫu đã hoàn toàn bình phục, Thù Du Tuyết bị ngươi đánh tráo đúng không? Bây giờ ngươi chẳng những lừa ta mà còn lừa cả tiểu chủ nữa! Hôm nay mặt tiểu chủ nổi ban đỏ, ngươi có ch.ế.t một vạn lần cũng chưa hết tội!”
Ta khóc lóc như thể sợ hãi lắm: “Dao Quý nhân có hận muội không? Muội chỉ muốn chữa bệnh cho tổ mẫu chứ đâu cố ý lừa dối ai. Ca ca, huynh và Dao Quý nhân thân thiết như vậy, huynh có thể khuyên tiểu chủ tha mạng cho muội được không?”
Ca ca còn định mắng thêm nữa, nhưng hắn bỗng thấy chiếc váy dài màu xanh nhạt mà ta vừa thêu xong, chân váy được viền những sợi bạc, khi ánh mặt trời chiếu tới, làn váy uốn lượn lung linh như những đợt sóng bất tận.
Ca ca hỏi: “Đây là cái gì?”
Ta vội đáp: “Tống Quý phi ở Trường Nhạc Cung mời thái y đến xem bệnh cho tổ mẫu, ân huệ lớn như vậy nên muội muốn thêu một chiếc váy để tặng cho Quý phi.”
Ca ca lập tức không vui.
Ai mà chẳng biết Tống Quý phi là phi tần được sủng ái lâu nhất ở hậu cung này, còn tiểu thư chỉ là người mới được ân sủng. Hiển nhiên, bọn họ thuộc hai phía đối đầu.
Hôm nay, ta chẳng những đưa Thù Du Tuyết giả cho tiểu thư mà còn thêu váy cho kẻ thù của nàng ta, ca ca không giận mới lạ.
Hắn nhanh tay cầm lấy chiếc váy kia: “Thôi, ta không cãi nhau với ngươi nữa. Nếu muốn sống thì ít lui tới Trường Nhạc Cung đi. Ta mang chiếc váy này về Xuân Thủy Hiên để tiểu chủ bớt giận, miễn tội ch.ế.t cho ngươi.”
Ta đuổi theo sau nhưng chẳng cản nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang chiếc váy kia đi.
Chờ đến khi ta lau nước mắt quay trở lại thì sắc mặt của hai cung nữ nọ đều khó coi vô cùng.
Ta khóc lóc: “Ta không giữ được, phiền hai vị cô nương nói vài lời trước mặt Quý phi giúp ta với, sau này ta sẽ thêu váy khác đẹp hơn tặng cho Quý phi.”
Không sai, hai nha đầu này trông bình thường là vậy, nhưng thân phận của họ không tầm thường chút nào đâu.
Các nàng đều là người trong cung của Tống Quý phi.
Tống Quý phi có rất nhiều cung nữ dưới trướng, ta cố ý chọn hai cung nữ thích buôn chuyện nhất để làm thân với họ, còn mời họ tới tìm ta chơi lúc rảnh rỗi nữa.
Quả nhiên còn chưa tới lui mấy lượt thì họ đã gặp ca ca của ta đến hỏi tội.
Khung cảnh vừa rồi đã được hai tiểu cung nữ chứng kiến toàn bộ, lúc này đây, các nàng đều cực kỳ bất mãn.
“Mộc Vân tỷ tỷ, đâu có trách tỷ được, là ca ca của tỷ cố ý giành mà.”
“Nhưng tại sao hắn lại ép tỷ đưa váy cho Xuân Thủy Hiên? Y phục tỷ thêu cho bên ấy đâu có xấu.”
Ta vừa lau nước mắt vừa đáp: “Ta cũng không biết nữa, nhẽ ra ta và ca ca làm người hầu trong cung thì phải đối xử bình đẳng với các chủ tử, nhưng ca ca luôn muốn ta thiên vị Xuân Thủy Hiên, có gì tốt cũng bắt ta đưa cho Dao Quý nhân trước.”
Hai tiểu cung nữ kia liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt chẳng còn đơn giản như trước nữa rồi.
Ta giả vờ chẳng hiểu gì cả, còn tặng túi thơm do chính tay mình thêu cho họ rồi tiễn họ ra khỏi Ty Y Cục.
Mãi cho đến khi hai cung nữ kia chạy thẳng tới Trường Nhạc Cung, ta mới nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Chắc chắn họ sẽ báo tin tức này với Quý phi.
12
Khoảng thời gian sau đó là những ngày bình yên hiếm hoi trong cung.
Tiểu thư đóng cửa, ở yên trong Xuân Thủy Hiên để trị liệu gương mặt nổi đầy mụn của mình.
Rốt cuộc thì Hầu phủ cũng có biện pháp, họ đã tìm được phương thuốc cổ truyền từ một danh y, dù không có Thù Du Tuyết mang tới hiệu quả nhanh chóng thì những vết sẹo trên mặt tiểu thư cũng dần dần biến mất sau hai tháng.
Mà trong khoảng thời gian ấy, ta lại thêu váy trăm bướm vờn hoa để dâng tặng Quý phi.
Chiếc váy ấy cực kỳ hoàn mỹ, bươm bướm và hoa sống động như thật.
Quý phi thích vô cùng.
Trước kia nàng ấy cũng thích tài nấu nướng của ta nên động một tí là ban hạt dưa vàng cho ta, khi nghe tổ mẫu của ta ngã bệnh, nàng ấy còn cử thái y quen biết đến nhà ta chẩn bệnh.
Dạo này hai tiểu cung nữ kia nói không ít lời hay về ta trước mặt Quý phi nên nàng ấy rất vui vẻ, còn tiến tới hỏi ta: “Ngươi có bằng lòng tới Trường Nhạc Cung phục vụ bổn cung không?”
Ta quay về thương lượng với Tần ma ma, Tần ma ma còn mừng thay cho ta.
Bà cho ta hay, Tống Quý phi xuất thân từ cung nữ, tuy đã một bước lên mây nhưng chưa từng quên đi gốc gác. Dẫu phi tần trong hậu cung đều nói nàng độc ác, nhưng đám hạ nhân lại chưa bao giờ oán than nửa lời.
Nếu ta có thể đến cung của nàng ấy thì chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở.
Những cung nữ trong Ty Y Cục cũng vui lây, họ tặng ta rất nhiều quà, còn dặn sau này nếu ta trở thành tâm phúc của Quý phi thì phải giúp đỡ họ nhiều hơn một chút.
Ta xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi Ty Y Cục, nào ngờ chưa tới Trường Nhạc Cung thì gặp ca ca đứng chặn ở phía trước.
Bốn bề vắng lặng, sắc mặt ca ca khó coi đến cùng cực: “Chẳng lẽ ngươi không biết Trường Nhạc Cung là đối thủ của Xuân Thủy Hiên à?”
Đương nhiên là ta biết rõ điều đó.
Ca ca thấy ta chẳng có chút e ngại nào nên càng giận hơn: “Nếu ngươi có thể ra khỏi Ty Y Cục thì sao không đến Xuân Thủy Hiên? Ngươi có biết không, tiểu thư nghe nói ngươi đến Trường Nhạc Cung thì đau lòng không dứt, tình chủ tớ năm đó chỉ là công dã tràng mà thôi.”
“Dù ngươi muốn đến cung khác thì hà cớ gì cứ phải là Trường Nhạc Cung hả? Quý phi lòng dạ độc ác như thế, ngươi vẽ đường cho hươu chạy sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Đã đến nước này, ta cũng lười phải vờ vịt thêm nữa. Ta cười gằn: “Ồ, tình cảm giữa ta và Dao Quý nhân sâu nặng đến thế cơ à?”
“Vậy lúc trước tổ mẫu bệnh nặng, sao không thấy nàng ta ban chút tiền thuốc cho ta hả? Hơn nữa, các chủ tử đều ban thưởng mỗi lần chúng ta đưa y phục đến các cung, chỉ có nàng ta trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, cứ như chúng ta nợ nàng ta vậy.”
Ca ca giận đến mắng to: “Trong lòng ngươi chỉ nghĩ đến chút tiền thưởng này thôi à? Chẳng trách người cao quý, trong sạch như tiểu chủ chẳng ưa gì ngươi.”
Dẫu gì hôm nay ta cũng là người của Tống Quý phi nên ca ca không dám đánh mắng, hắn chỉ có thể trợn mắt lườm ta mấy lượt rồi chạy đến Xuân Thủy Hiên an ủi tiểu thư.
Ta nhìn theo bóng lưng của hắn mà âm thầm cười lạnh.
Ca ca, nhớ quý trọng quãng thời gian dịu dàng thắm thiết cùng với tiểu thư đi nhé.
Bởi vì những ngày an nhàn của ngươi sắp kết thúc rồi.
Nhắc tới Ty Y Cục ta lại thấy vui, đúng là sự lựa chọn đúng đắn mà.
Ta đưa y phục đã được thêu thật đẹp đến chủ tử của các cung, bọn họ khen ngợi tài năng của ta hết lời, còn ban thưởng rất hậu hĩnh nữa chứ.
Thậm chí có chủ tử ra tay hào phóng, ban cả “hạt dưa vàng” cho ta.
Ta nắm chặt hạt dưa vàng trong tay, không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
Kiếp trước ta cũng phải thêu thùa đến tận khuya lúc ở Xuân Thủy Hiên.
Nhưng những đôi hài, những chiếc túi thơm ta làm ra đều bị tiểu thư dâng tặng Hoàng thượng, nàng ta còn nói dối, tự nhận những thứ đó do chính tay nàng ta thêu nên, cốt chỉ để lấy lòng ngài ấy.
Ngay cả Tần ma ma cũng than thở thay ta: “Nàng ấy là chủ tử của con, con không thể tranh công với nàng ấy được. Nỗi khổ này ấy à, con chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong mà thôi.”
Vì vậy, mãi cho đến lúc ta ch.ế.t, trong cung vẫn cho rằng chủ nhân của những đường thêu kia chính là tiểu thư, trừ Tần ma ma và vài người trong Ty Y Cục thì chẳng ai biết đến sự hiện diện của ta.
Cũng may trong kiếp này, tay nghề của ta đã mang đến lợi ích rất lớn.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà ta đã gom được một số tiền kha khá.
Trong thời gian ta toàn tâm toàn ý kiếm tiền, ca ca ta cũng chẳng ngồi không.
Hắn thường chủ động giúp đồng liêu trực đêm, cốt chỉ để được làm người canh cửa ở Xuân Thủy Hiên.
Hắn làm bạn với tiểu thư mỗi khi nàng ta cô đơn.
Hắn khuyên nhủ tiểu thư mỗi khi nàng ta bị ức hiếp.
Và lúc tiểu thư không cần hắn, hắn lại chạy tới chỗ ta.
Chẳng phải hắn quan tâm đến người muội muội này đâu, hẳn chỉ muốn trông chừng ta mà thôi.
Từ lần Hoàng thượng hỏi han ta, ca ca bắt đầu đề phòng ta như giặt.
Hắn thường tới dò la động tĩnh của ta để chắn chắn rằng ta không lén lút quyến rũ Hoàng thượng sau lưng hắn.
Ngày hôm đó hắn lại tới, ta không nhịn được mà móc mỉa: “Ca ca, cung nữ xinh đep trong cung không tới 1000 thì cũng đến tận 800, huynh cứ theo sát muội thế này, không sợ người khác nhân cơ hội này treo lên vị trí cao hơn à?”
Ấy vậy mà lần này ca ca chẳng quan tâm đến giọng điệu quái gở của ta, thậm chí trên mặt hắn còn mang theo vẻ lấy lòng.
“Mộc Vân.” Hắn nói, “Có phải muội nhận được Thù Du Tuyết không?”
Tim ta chợt hẫng một nhịp.
8
Thù Du Tuyết là một loại hoa hiếm thấy ở Tây Vực, cánh hoa được dùng để làm thuốc, có tác dụng chống lại trăm loại bệnh.
Năm đó Tây Vực chỉ tiến cống mỗi một cây Thù Du Tuyết, Hoàng đế lập tức hiếu kính với Thái hậu.
Kiếp trước, ta dốc hết tâm huyết, không ngủ không nghỉ thêu một bức Tiên Hạc để chúc thọ Thái hậu.
Đương nhiên nguyên do là để nhận được cánh hoa Thù Du Tuyết kia.
Ta được tổ mẫu nuôi lớn, mà mấy năm nay tổ mẫu thường ho khan, bệnh tình càng lúc càng nặng, thậm chí dạo gần đây đã bắt đầu ho ra máu.
Lang trung nói cơ thể người già rất yếu, nếu không trị tận gốc thì sợ là khó qua nổi mùa Đông này.
Thế là, ta dâng tặng bức tranh thêu Tiên Hạc cho Thái hậu vào ngày sinh thần của người, cung chúc Thái hậu phúc thọ miên trường.
Bức tranh tinh xảo đến mức Thái hậu vừa trông thấy đã yêu thích không thôi, nào ngờ vừa định ban thưởng thì người lại trông thấy ta quỳ dưới đất, cúi đầu rơi lệ.
Thái hậu lập tức nhíu mày: “Không phải tới đây chúc thọ ai gia à? Đang yên đang lành, cớ sao lại khóc?”
Tần ma ma vội vàng lên tiếng giải thích thay ta: “Thái hậu từ ái như thế, có lẽ làm đứa nhỏ này nhớ đến tổ mẫu của nàng đó ạ.”
Ta vừa dập đầu vừa kể chuyện tổ mẫu của mình đang mắc bệnh.
Thái hậu đang vui, nghe vậy thì lòng từ bi chợt dâng trào: “Triều đại chúng ta dùng hiếu trị thiên hạ, lòng hiếu thảo của ngươi rất đáng quý.”
Thế là Thái hậu sai người hái hoa Thù Du Tuyết xuống rồi ban cho ta.
Cuối cùng ta cũng có được vị thuốc chữa bệnh và cứu mạng tổ mẫu.
Kiếp trước, ta làm cung nữ nên không thể tùy ý xuất cung, vậy nên ta đành giao Thù Du Tuyết cho ca ca, nhờ hắn nhanh đưa về nhà.
Ca ca vội vàng nhận lời rồi mang Thù Du Tuyết đi mất.
Nhưng chỉ nửa tháng sau, ta lại nghe tin tổ mẫu qua đời.
Ngày đó, ta như nổi cơn điên chạy đi tìm ca ca, nào nghe lại nghe đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư đang tạ ơn hắn.
“Thù Du Tuyết do Chu thị vệ đưa tới hay thật đấy, tiểu chủ rửa mặt bằng nước ép của hoa, chỉ vài ngày thôi mà vết sẹo đã biến mất sạch, chẳng biết làm sao để cảm tạ Chu thị vệ nữa.”
Ca ca vui mừng ra mặt: “Đây là bổn phận của nô tài, cần gì phải cảm ơn chứ.”
Ta gần như khụy xuống.
Hóa ra, vài ngày trước tiểu thư bị mèo của một phi tần nào đó cào vào mặt, vì vậy trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết sẹo nông nhàn nhạt.
Tiểu thư khóc lóc ỉ ôi cả ngày khiến ca ca đau lòng không thôi.
Thế là hắn không mang hoa Thù Du Tuyết ra cung để đưa đến chỗ tổ mẫu mà lại dâng nó cho tiểu thư.
Dùng bệnh của tổ mẫu để đổi lấy dung mạo cho nàng ta…
Ca ca phát hiện ta ngồi co quắp dưới đất thì đi tới dặn đi dặn lại: “Không được nói chuyện này ra, bằng không ta sẽ hỏi tội muội đấy.”
Ta gào khóc: “Ca ca, huynh cũng được tổ mẫu nuôi lớn cơ mà, sao huynh có thể trơ mắt nhìn người lâm bệnh đến ch.ế.t hả?”
Giọng hắn trầm xuống: “Đúng là cách nghĩ của đám nữ tử! Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, tổ mẫu ch.ế.t khi về già, đó là hỉ tang.”
“Mà tiểu thư đang độ tuổi xanh, gương mặt quan trọng chẳng gì sánh bằng, nếu mang vết sẹo trên mặt thì nàng ấy sống sót trong chốn thâm cung nguy hiểm này thế nào đây?”
“Mộc Vân, muội làm người hầu trong Xuân Thủy Hiên lâu đến vậy, muội có biết vì sao mình cứ mãi làm cung nữ tam đẳng ở ngoại viện không? Là vì muội không bao giờ học được cách suy nghĩ cho chủ tử đó!”
…
Ta biết, có ca ca ở đây thì chúng ta sẽ lâm vào cảnh tan cửa nát nhà sớm thôi.
Thế nên sang kiếp này, ta chẳng dám nói tiếng nào với hắn lúc nhận được Thù Du Tuyết.
Không ngờ trong cung lắm thầy nhiều ma, tin tức vẫn bay đến chỗ ca ca.
“Muội là cung nữ, làm việc gì cũng bất tiện. Hay là giao Thù Du Tuyết cho ta đi.”
Ta kiên quyết không mắc mưu: “Tuyết cái gì, Du cái gì, muội không biết.”
Ca ca mất hứng: “Được rồi, Tiểu Phúc Tử trong cung Thái hậu mới uống rượu với ta, hắn cho ta hay Thái hậu đã ban cho muội Thù Du Tuyết.”
Ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ quay đầu rời đi.
Nào ngờ ca ca kéo ta lại: “Chu Mộc Vân, ta là huynh trưởng của muội! Sao muội lại đề phòng ta như cướp vậy?”
“Ta đã đến lục soát chỗ ở của muội nhưng chẳng có gì cả, thế thì hẳn là Thù Du Tuyết đang ở trên người muội, đúng không?”
Ta cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực nào bằng nam nhân như hắn, bởi vậy chiếc túi vải đựng hoa Thù Du Tuyết bị hắn đoạt đi mất.
Ta nhào tới: “Trả cho ta…”
Ca ca lách người đi, trong lúc chúng ta giành giật, túi thơm rơi xuống tảng đá rồi trượt vào trong ao cá chép.
Đầu óc ta trống rỗng.
Ca ca mắng to: “Chu Mộc Vân, ngươi…”
Ta chẳng nghe thấy những lời sau đó nữa.
Ta lao xuống ao, nước ao lập tức nhấn chìm ta.
9
Ta tìm kiếm trong ao rất lâu mới gom đủ lượng hoa Thù Du Tuyết mà Thái hậu ban cho.
Trời nhá nhem tối, ta lảo đảo bò lên trên bờ.
Nào ngờ vừa mới bò lên thì ta lại lâm vào tuyệt vọng khi trông thấy nữ tử mặc cung trang vàng nhạt đang ngồi cách đó không xa.
Hiển nhiên, người đó chính là tiểu thư.
Hai cung nữ đang hầu hạ nàng ta, còn ca ca khom người đứng bên cạnh. Thấy ta lên bờ, hắn lập tức thông báo với tiểu thư: “Tiểu chủ, Thù Du Tuyết đang ở trên người nàng ta.”
Tiểu thư gật đầu, nàng ta vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở đó, thậm chí còn vươn tay về phía ta: “Đã vớt lên rồi thì tới lấy đi.”
Vẻ mặt của nàng ta như thể đây là chuyện rất hiển nhiên.
Ta nắm chặt túi vải trong tay, lùi về sau từng bước: “Đây là đồ của nô tỳ.”
Tiểu thư tỏ vẻ khó hiểu: “Mộc Vân đúng không?” Nàng ta gọi tên ta, “Bổn cung là chủ, ngươi là tôi tớ. Nào có chuyện nô tỳ dám phân biện với chủ tử như vậy?”
Ta cắn chặt răng rồi đánh bạo đáp trả: “Đúng là cha mẹ thần từng là người làm của Hầu phủ, nhưng nay đã chuộc khế ước bán thân rồi, cả nhà thần đều đã tự do.”
“Còn thần, tuy đã nhập cung nhưng thần đâu phải người hầu trong cung của tiểu chủ? Sao đồ của thần lại là của tiểu chủ được chứ?”
Tiểu thư chau mày, ánh mắt vừa mờ mịt vừa mang theo nỗi xót xa.
“Các ngươi nghe xem, sao Hầu phủ chúng ta lại dạy dỗ ra một hạ nhân quên mất nguồn cội như vậy chứ?”
Ca ca ta quát lớn: “Mộc Vân, hôm nay chủ tử đích thân đến đây, nếu ngươi không biết điều thì Chu gia chúng ta không còn đứa con như ngươi nữa.”
Tiểu thư vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, hai cung nữ tiến tới định cướp túi vải của ta.
Ta liều ch.ế.t thét to: “Cứu mạng…”
Tiểu thư giận đến đỏ bừng mặt: “Mau bịt miệng nàng ta lại! Ai da, thật là mất mặt mà.”
Ta càng hô to hơn: “Cứu mạng! Cứu mạng…”
Một cung nữ che kín miệng ta lại, còn một người khác giật mạnh Tuyết Thù Du trong tay ta.
Tiểu thư rất hài lòng, nàng ta nhìn cánh hoa trắng nõn như tuyết trong túi vải rồi nói với ca ca của ta: “Lần này vẫn phải cảm tạ Chu thị vệ.”
Tiểu thư vừa nhìn hắn với đôi mắt trong suốt như hồ nước mùa Thu, vừa cất giọng nói thật dịu dàng: “Ta vẫn luôn ghi nhớ những chuyện ngươi làm cho ta.”
Tiểu thư chỉ nói đôi câu cảm ơn mà ca ca ta đã như người say, phấn khích đến mức hai mắt sáng bừng lên.
“Là chuyện nô tài phải làm cả mà.” Ca ca ta khom người, “Tiểu chủ yên tâm, sau này thần sẽ dạy dỗ lại muội muội.”
Ca ca đưa tiểu thư hồi cung, còn ta vẫn đứng yên ở đó với bộ quần áo ướt sũng trên người, chẳng ai quan tâm ta sống chết thế nào.
Chờ họ đi khuất, ta mới lục tục bò dậy rồi chạy như bay về Ty Y Cục.
Tần ma ma chờ ta đã lâu: “Làm gì mà về trễ thế? Ơ, sao cả người ướt đẫm thế này?”
Ta vừa vung nước trên đầu vừa cười đáp: “Không sao ạ, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con… Ma ma đưa Thù Du Tuyết ra cung giúp con chưa ạ?”
“Đưa rồi, ta nhờ cháu trai của ta mà, nó sẽ tự tay đưa Thù Du Tuyết đến nhà con.”
Ta nhếch môi cười.
Không sai, mấy bông hoa bị ca ca và tiểu thư lấy đi chẳng phải là Thù Du Tuyết.
Thù Du Tuyết thật đã được ta giao cho Tần ma ma từ sáng sớm để bà ấy đưa ra ngoài cung.
Sau đó ta hái mấy bông hoa màu trắng trong ngự hoa viên rồi xé nát chúng ra, mang trên người, chờ ca ca tới đòi.
Ta biết ca ca sẽ không bỏ qua cho ta, nếu hắn không tìm được Thù Du Tuyết ở chỗ ta thì chắc chắn hắn sẽ quay về tìm tổ mẫu.
Như thế, chẳng bằng ta diễn tuồng để hắn mắc câu đi.
10
Quả nhiên, sau khi hao hết tâm sức cướp Thù Du Tuyết từ tay ta, một thời gian dài sau đó hắn chẳng tới gây rắc rối cho ta nữa.
Chỉ cần rảnh một chút là hắn sẽ chạy đến Xuân Thủy Hiên, cho dù chẳng thể vào cung thì hắn cũng có thể đứng bên ngoài nghe ngóng tin tức của tiểu thư, chỉ vậy thôi cũng khiến hắn sung sướng lắm rồi.
Đáng tiếc, lần này ca ca chẳng thể vui mừng được lâu.
Ngày nào tiểu thư cũng dùng nước ép từ hoa Thù Du Tuyết giả, cuối cùng chẳng những vết sẹo kia không biến mất mà trên mặt nàng ta còn xuất hiện những nốt ban đỏ.
Ca ca bị gọi vào xét hỏi.
Xưa nay tiểu thư là người lạnh nhạt, không mưu cầu cao vời, nhưng hiện tại gương mặt đã bị hủy hoại đến mức này thì đâu thể ngồi yên được nữa.
Giọng nàng ta trở nên sắc lạnh: “Chu Húc Phong, đây là lòng trung thành của ngươi đấy à?”
Ca ca gấp gáp đến độ suýt rơi nước mắt: “Nô tài đã nghiên cứu các loại sách cổ rồi ạ, cây Thù Du Tuyết này thật sự có hiệu quả với sẹo mà!”
“Trừ phi… Trừ phi Thù Du Tuyết này là giả!”
Hắn còn chưa dứt lời thì tiểu thư đã giận đến mức nhặt một cuốn sách lên rồi ném về phía hắn: “Chính ngươi nói cho ta biết, muội muội của ngươi được Thái hậu ban thưởng Thù Du Tuyết.”
“Vậy mà hôm nay ngươi lại nói mấy bông hoa đó là giả?”
Tiểu thư giận đến không kìm được, trong mắt nàng ta dấy lên hoài nghi.
“Chu Húc Phong, chẳng lẽ ai đó trong cung cho ngươi lợi lộc, nên ngươi hãm hại ta, đúng không?”
Ca ca lập tức quỳ thụp xuống.
“Tiểu chủ minh giám. Dù phải ch.ế.t thì nô tài cũng không dám làm chuyện phản bội tiểu thư đâu.”
Từ khi tiểu thư nhập cung, rất nhiều lần ca ca đã dùng quyền hạn của thị vệ để giúp đỡ nàng ta.
Ngay cả khi tiểu thư muốn đâm sau lưng phi tần khác, chỉ cần gọi ca ca tới, nói bóng nói gió đôi câu thì ca ca sẽ trở thành người đầy tớ tận tụy, giúp nàng ta ra tay làm những chuyện bẩn thỉu kia.
Nhớ tới những việc ca ca đã từng giúp mình, tiểu thư lập tức dịu giọng.
Nàng ta tiến tới tự tay đỡ ca ca dậy: “Do ta hồ đồ thôi, ta không nên nghi ngờ ngươi. Ai trong cung cũng có thể phản bội bổn cung, nhưng bổn cung tin Chu thị vệ sẽ không bao giờ làm như vậy.”
Chỉ mấy câu ngọt ngào của tiểu thư mà ca ca ta đã rưng rưng nước mắt.
Sau khi rời khỏi Xuân Thủy Hiên, hắn vội vàng chạy tới Ty Y Cục để tìm ta tính sổ.
11
Lúc ta đang chơi dây cùng hai cung nữ nọ thì ca ca đùng đùng chạy vào Ty Y Cục.
Hắn giận đến độ chẳng thèm quan tâm đến hai người kia mà tóm chặt lấy ta rồi mắng xối xả: “Chu Mộc Vân, có phải ngươi cố tình giở trò hay không?”
Ta giả vờ ngơ ngác: “Cái gì cơ?”
“Đừng vờ vịt nữa! Ta đã dò la tin tức rồi, tổ mẫu đã hoàn toàn bình phục, Thù Du Tuyết bị ngươi đánh tráo đúng không? Bây giờ ngươi chẳng những lừa ta mà còn lừa cả tiểu chủ nữa! Hôm nay mặt tiểu chủ nổi ban đỏ, ngươi có ch.ế.t một vạn lần cũng chưa hết tội!”
Ta khóc lóc như thể sợ hãi lắm: “Dao Quý nhân có hận muội không? Muội chỉ muốn chữa bệnh cho tổ mẫu chứ đâu cố ý lừa dối ai. Ca ca, huynh và Dao Quý nhân thân thiết như vậy, huynh có thể khuyên tiểu chủ tha mạng cho muội được không?”
Ca ca còn định mắng thêm nữa, nhưng hắn bỗng thấy chiếc váy dài màu xanh nhạt mà ta vừa thêu xong, chân váy được viền những sợi bạc, khi ánh mặt trời chiếu tới, làn váy uốn lượn lung linh như những đợt sóng bất tận.
Ca ca hỏi: “Đây là cái gì?”
Ta vội đáp: “Tống Quý phi ở Trường Nhạc Cung mời thái y đến xem bệnh cho tổ mẫu, ân huệ lớn như vậy nên muội muốn thêu một chiếc váy để tặng cho Quý phi.”
Ca ca lập tức không vui.
Ai mà chẳng biết Tống Quý phi là phi tần được sủng ái lâu nhất ở hậu cung này, còn tiểu thư chỉ là người mới được ân sủng. Hiển nhiên, bọn họ thuộc hai phía đối đầu.
Hôm nay, ta chẳng những đưa Thù Du Tuyết giả cho tiểu thư mà còn thêu váy cho kẻ thù của nàng ta, ca ca không giận mới lạ.
Hắn nhanh tay cầm lấy chiếc váy kia: “Thôi, ta không cãi nhau với ngươi nữa. Nếu muốn sống thì ít lui tới Trường Nhạc Cung đi. Ta mang chiếc váy này về Xuân Thủy Hiên để tiểu chủ bớt giận, miễn tội ch.ế.t cho ngươi.”
Ta đuổi theo sau nhưng chẳng cản nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang chiếc váy kia đi.
Chờ đến khi ta lau nước mắt quay trở lại thì sắc mặt của hai cung nữ nọ đều khó coi vô cùng.
Ta khóc lóc: “Ta không giữ được, phiền hai vị cô nương nói vài lời trước mặt Quý phi giúp ta với, sau này ta sẽ thêu váy khác đẹp hơn tặng cho Quý phi.”
Không sai, hai nha đầu này trông bình thường là vậy, nhưng thân phận của họ không tầm thường chút nào đâu.
Các nàng đều là người trong cung của Tống Quý phi.
Tống Quý phi có rất nhiều cung nữ dưới trướng, ta cố ý chọn hai cung nữ thích buôn chuyện nhất để làm thân với họ, còn mời họ tới tìm ta chơi lúc rảnh rỗi nữa.
Quả nhiên còn chưa tới lui mấy lượt thì họ đã gặp ca ca của ta đến hỏi tội.
Khung cảnh vừa rồi đã được hai tiểu cung nữ chứng kiến toàn bộ, lúc này đây, các nàng đều cực kỳ bất mãn.
“Mộc Vân tỷ tỷ, đâu có trách tỷ được, là ca ca của tỷ cố ý giành mà.”
“Nhưng tại sao hắn lại ép tỷ đưa váy cho Xuân Thủy Hiên? Y phục tỷ thêu cho bên ấy đâu có xấu.”
Ta vừa lau nước mắt vừa đáp: “Ta cũng không biết nữa, nhẽ ra ta và ca ca làm người hầu trong cung thì phải đối xử bình đẳng với các chủ tử, nhưng ca ca luôn muốn ta thiên vị Xuân Thủy Hiên, có gì tốt cũng bắt ta đưa cho Dao Quý nhân trước.”
Hai tiểu cung nữ kia liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt chẳng còn đơn giản như trước nữa rồi.
Ta giả vờ chẳng hiểu gì cả, còn tặng túi thơm do chính tay mình thêu cho họ rồi tiễn họ ra khỏi Ty Y Cục.
Mãi cho đến khi hai cung nữ kia chạy thẳng tới Trường Nhạc Cung, ta mới nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Chắc chắn họ sẽ báo tin tức này với Quý phi.
12
Khoảng thời gian sau đó là những ngày bình yên hiếm hoi trong cung.
Tiểu thư đóng cửa, ở yên trong Xuân Thủy Hiên để trị liệu gương mặt nổi đầy mụn của mình.
Rốt cuộc thì Hầu phủ cũng có biện pháp, họ đã tìm được phương thuốc cổ truyền từ một danh y, dù không có Thù Du Tuyết mang tới hiệu quả nhanh chóng thì những vết sẹo trên mặt tiểu thư cũng dần dần biến mất sau hai tháng.
Mà trong khoảng thời gian ấy, ta lại thêu váy trăm bướm vờn hoa để dâng tặng Quý phi.
Chiếc váy ấy cực kỳ hoàn mỹ, bươm bướm và hoa sống động như thật.
Quý phi thích vô cùng.
Trước kia nàng ấy cũng thích tài nấu nướng của ta nên động một tí là ban hạt dưa vàng cho ta, khi nghe tổ mẫu của ta ngã bệnh, nàng ấy còn cử thái y quen biết đến nhà ta chẩn bệnh.
Dạo này hai tiểu cung nữ kia nói không ít lời hay về ta trước mặt Quý phi nên nàng ấy rất vui vẻ, còn tiến tới hỏi ta: “Ngươi có bằng lòng tới Trường Nhạc Cung phục vụ bổn cung không?”
Ta quay về thương lượng với Tần ma ma, Tần ma ma còn mừng thay cho ta.
Bà cho ta hay, Tống Quý phi xuất thân từ cung nữ, tuy đã một bước lên mây nhưng chưa từng quên đi gốc gác. Dẫu phi tần trong hậu cung đều nói nàng độc ác, nhưng đám hạ nhân lại chưa bao giờ oán than nửa lời.
Nếu ta có thể đến cung của nàng ấy thì chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở.
Những cung nữ trong Ty Y Cục cũng vui lây, họ tặng ta rất nhiều quà, còn dặn sau này nếu ta trở thành tâm phúc của Quý phi thì phải giúp đỡ họ nhiều hơn một chút.
Ta xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi Ty Y Cục, nào ngờ chưa tới Trường Nhạc Cung thì gặp ca ca đứng chặn ở phía trước.
Bốn bề vắng lặng, sắc mặt ca ca khó coi đến cùng cực: “Chẳng lẽ ngươi không biết Trường Nhạc Cung là đối thủ của Xuân Thủy Hiên à?”
Đương nhiên là ta biết rõ điều đó.
Ca ca thấy ta chẳng có chút e ngại nào nên càng giận hơn: “Nếu ngươi có thể ra khỏi Ty Y Cục thì sao không đến Xuân Thủy Hiên? Ngươi có biết không, tiểu thư nghe nói ngươi đến Trường Nhạc Cung thì đau lòng không dứt, tình chủ tớ năm đó chỉ là công dã tràng mà thôi.”
“Dù ngươi muốn đến cung khác thì hà cớ gì cứ phải là Trường Nhạc Cung hả? Quý phi lòng dạ độc ác như thế, ngươi vẽ đường cho hươu chạy sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Đã đến nước này, ta cũng lười phải vờ vịt thêm nữa. Ta cười gằn: “Ồ, tình cảm giữa ta và Dao Quý nhân sâu nặng đến thế cơ à?”
“Vậy lúc trước tổ mẫu bệnh nặng, sao không thấy nàng ta ban chút tiền thuốc cho ta hả? Hơn nữa, các chủ tử đều ban thưởng mỗi lần chúng ta đưa y phục đến các cung, chỉ có nàng ta trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, cứ như chúng ta nợ nàng ta vậy.”
Ca ca giận đến mắng to: “Trong lòng ngươi chỉ nghĩ đến chút tiền thưởng này thôi à? Chẳng trách người cao quý, trong sạch như tiểu chủ chẳng ưa gì ngươi.”
Dẫu gì hôm nay ta cũng là người của Tống Quý phi nên ca ca không dám đánh mắng, hắn chỉ có thể trợn mắt lườm ta mấy lượt rồi chạy đến Xuân Thủy Hiên an ủi tiểu thư.
Ta nhìn theo bóng lưng của hắn mà âm thầm cười lạnh.
Ca ca, nhớ quý trọng quãng thời gian dịu dàng thắm thiết cùng với tiểu thư đi nhé.
Bởi vì những ngày an nhàn của ngươi sắp kết thúc rồi.