Chương 3 - Mộc Vân

13

Mùa Xuân kéo tới thay cho trời Đông giá rét.

Ngày hôm đó, Hoàng thượng dẫn theo các phi tần có địa vị cao trong hậu cung đến Ngự hoa viên để mở tiệc đón Xuân.

Ta là cung nữ của Tống Quý phi nên cũng tới phục vụ nàng ấy.

Quá ba tuần rượu, đột nhiên chúng ta nghe thấy tiếng sáo văng vẳng, sau đó, một bóng dáng mặc váy xanh nhạt lả lướt bước ra từ bụi hoa.

Không ai khác, người đó chính là tiểu thư.

Nàng ta mặc váy xanh do ca ca cướp từ chỗ ta, làn váy linh động như nước với những bước chân uyển chuyển theo tiếng sáo.

Đúng là đẹp tựa thiên tiên.

Mấy vị phi tử khó chịu ra mặt.

“Trước kia chúng ta nghĩ cách tranh sủng còn bị nàng ta móc mỉa cơ đấy.”

“Nàng ta là người thanh cao nhất, kiêu ngạo nhất cơ mà. Sao mới có mấy tháng không gặp thánh thượng mà đã nóng lòng chạy tới đây nhảy múa rồi?”

Quý phi chỉ cười tủm tỉm nhận lấy quả nho từ tay ta.

Sau khi múa xong, tiểu thư tới trước mặt Hoàng thượng rồi nhẹ nhàng hành lễ.

“Nô tì không gặp Hoàng thượng đã lâu nên ngày nhớ đêm mong, nghe nói hôm nay Hoàng thượng thưởng Xuân ở đây nên nô tì mới chuẩn bị điệu múa này, mong Hoàng thượng sẽ thích.”

“Nô tì múa xong rồi, xin cáo lui đây ạ.”

Nói xong, tiểu thư toan đứng dậy rời đi.

Cả đám phi tần trợn mắt nhìn nàng ta giở chiêu lạt mềm buộc chặt.

Đáng tiếc Hoàng thượng lại thích kiểu này, ngài ấy gọi tiểu thư lại: “Dao nhi đã tới thì ngồi xuống đây cùng trẫm đi.”

Trước kia tiểu thư bị vết sẹo trên mặt nên nhiều tháng qua chẳng được Hoàng thượng ân sủng, bấy giờ nghe thánh thượng nói thế, nàng ta lập tức ngồi xuống với đôi mắt rưng rưng.

Trong lúc tiểu thư với Hoàng thượng tình nồng như mật, Quý phi chợt lên tiếng: “Điệu múa của Dao Quý nhân làm bổn cung xem đến ngẩn người.”

“Nhưng bổn cung có một thắc mắc, tiệc đón Xuân chỉ mời những phi tần có địa vị cao như ta, Thục phi và Tĩnh phi mà thôi. Hoàng thượng còn cố ý dặn dò những người không liên quan thì không được vào trong này, Dao Quý nhân… vào đây bằng cách nào vậy?”

Câu nói ấy vừa thốt ra, vẻ mặt của Hoàng thượng lập tức thay đổi.

Việc nào ra việc đó, đúng là điệu múa của tiểu thư đẹp thật, nhưng người để tiểu thư đi vào đây thật là thất trách.

Quý phi nói tiếp: “Bảo vệ sự an toàn trong cung là trách nhiệm quan trọng nhất của thủ vệ, hôm nay để Dao Quý nhân vào đây, nếu ngày mai là kẻ khác thì biết làm sao? Chuyện này liên quan đến an nguy của Hoảng thượng, có thế nào cũng không được xem thường.”

Không hổ là phi tần được Hoàng thượng sủng ái lâu nhất, từng câu từng chữ Quý phi nói ra đều đâm vào tim Hoàng thượng. Phải biết rằng mấy năm trước Hoàng thượng gặp phải thích khách trong Ngự hoa viên rất nhiều lần, đến tận bây giờ mà ngài ấy vẫn còn sợ hãi cơ mà.

Hoàng thượng nhíu mày, giọng nói trầm xuống hẳn: “Người phụ trách trông coi Ngự hoa viên là ai?”

Ta yên lặng đứng đó, thầm nghĩ: Còn ai vào đây cơ chứ?

Quả nhiên, một lát sau, vị thái giám đứng trước đáp lời Hoàng thượng: “Người phụ trách canh cửa là Chu Húc Phong, Chu thị vệ ạ.:

Tiểu thư nhận ra có gì đó không ổn, tuồng diễn tranh sủng này sắp thất bại trong gang tấc rồi. Thế là nàng ta vội kéo tay áo của Hoàng thượng rồi cất giọng nói mềm mại: “Chu thị vệ thấy nô tì nhớ nhung Hoàng thượng quá mức nên mới mềm lòng, miễn cưỡng đồng ý cho nô tì vào Ngự hoa viên. Kính xin Hoàng thượng niệm tình nô tì mà bỏ qua cho Chu thị vệ ạ.”

Tiểu thư là người thanh cao, rất ít khi làm nũng trước mặt mọi người, Hoàng thượng lại đang khuynh đảo trước điệu múa của nàng ta nên bấy giờ có hơi mềm lòng.

“Thôi, trẫm tha cho hắn lần này, sau này không được như vậy nữa…”

Nào ngờ Quý phi lại đặt ly rượu xuống, vẻ mặt cũng lạnh đi: “Ồ? Chu thị vệ mềm lòng vì cảm động với tình cảm ngươi dành cho Hoàng thượng, hay là vì… quan hệ giữa hai ngươi không được bình thường?”

Vừa nghe xong, tiểu thư lập tức tái mặt.

“Quý phi nương nương, sao người có thể… sao người có thể nói ta như vậy?”

Quý phi đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng thượng, bấy lâu nay trong cung vẫn luôn có lời đồn rằng quan hệ giữa Dao Quý nhân và Chu thị vệ không hề tầm thường. Nhưng nô tì vẫn luôn cho rằng lời đồn ấy là vô căn cứ, song, hôm nay thấy Chu thị vệ cố ý để Dao Quý nhân vào đây dù biết mình sẽ rơi vào nguy hiểm vì tội thất trách, nô tì cho rằng lời đồn kia chẳng phải mấy câu vu vơ thôi đâu.”

Sắc mặt Hoàng thượng khó coi vô cùng, xưa nay ngài ấy luôn là người đa nghi cơ mà.

“Mang Chu Húc Phong tới đây.”

14

Ca ca bị đưa tới.

Hắn vội vàng quỳ xuống hô to: “Hoàng thượng minh giám, vi thần và Dao Quý nhân trong sạch, vi thần chưa bao giờ thiên vị Dao Quý nhân.”

Hắn vừa dứt lời, một cung nữ bên cạnh Quý phi đã cười lạnh: “Không thiên vị cơ đấy? Tận mắt chúng ta trông thấy ngươi buộc Mộc Vân đưa chiếc váy xanh vốn được tặng cho Quý phi sang chỗ Dao Quý nhân, hôm nay Dao Quý nhân còn mặc nó kia kìa!”

Tiểu thư nghe vậy thì cắn môi, nước mắt chực tràn ra, nàng ta xoắn chặt làn váy: “Đây là… Đây là váy do Ty Y Cục chủ động đưa tới mà…”

Quý phi trách cứ cung nữ kia: “Tố Nguyệt, nơi này há có chỗ cho ngươi xen vào? Đúng là không hiểu quy củ mà!”

Cung nữ kia vội vàng tạ lỗi.

Sau khi chủ tớ hai người phối hợp ăn ý với nhau xong, Quý phi lại nhìn sang phía ta với ánh mắt đầy ẩn ý: “Mộc Vân, chuyện này có liên quan đến ngươi, Chu Húc Phong lại là huynh trưởng của ngươi, vậy thì ngươi lên tiếng đi.”

Ta gật đầu, sau đó quỳ xuống.

Ca ca nhìn về phía ta, trong mắt dấy lên tia hy vọng.

Hẳn là hắn đang nghĩ thế này, ta là muội muội của hắn, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, trong lúc nguy cấp như bây giờ thì ta phải cố gắng bảo bọc cho hắn mới phải.

Nhưng sự thật thì lòng ta đã nguội lạnh từ lâu rồi.

Làm sao ta có thể quên được cơ chứ?

Kiếp trước, sau khi ca ca cướp Thù Du Tuyết để đưa cho tiểu thư, tổ mẫu ho ra máu rồi qua đời trong mùa Đông năm đó, còn chẳng chống cự được đến mùa xuân năm sau.

Sau khi nhà tổ bị bán đi, cha mẹ đành đến thôn trang của người ta kiếm sống, họ bị chủ thôn quát mắng đánh đập, cuối cùng mắc phải bệnh lao vào mùa Thu rồi cùng nhau rời khỏi nhân thế.

Trong khi ấy, ta bị ca ca vứt bỏ sau khi trốn thoát khỏi đám phản loạn, rốt cuộc cũng ch..ết vì đói rét.

Bấy nhiêu chuyện đã đủ để ta hiểu rõ, tình cảm của ca ca dành cho tiểu thư sẽ hại ch.ế.t cả nhà chúng ta.

Thế nên ta chỉ có thể… ra tay trước mà thôi.

Giờ phút này, ta cúi người hành lễ với Hoàng thượng: “Bẩm Hoàng thượng, đúng là Chu Húc Phong có suy nghĩ không trong sạch với Dao Quý nhân ạ!”

15

Ta vừa nói xong, trong đại điện yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng trâm rơi.

Ca ca nhào lên: “Chu Mộc Vân, sao ngươi dám…”

Hai thái giám cao to ấn chặt hắn lại rồi bịt kín miệng hắn.

Ta khấu đầu: “Chu Húc Phong nhiều lần bức bách nô tỳ, đưa đồ đạc nô tỳ làm cho các cung khác đến chỗ Dao Quý nhân. Ngay cả Thù Du Tuyết mà Thái hậu ban cho nô tỳ để nô tỳ chữa bệnh cho tổ mẫu cũng bị ca ca cướp đi để dâng cho Dao Quý nhân.”

Dao Quý nhân gấp đến độ rơi nước mắt, nàng ta đau đớn chỉ vào người ta: “Mộc Vân, ngươi là muội muội của Chu thị vệ, sao ngươi có thể vu hãm huynh trưởng như vậy được hả?”

Ta ngước lên: “Nếu nô tì đã vào cung thì thân phận đầu tiên sẽ là cung nữ của Tử Cấm Thành, tiếp đến mới là muội muội của huynh trưởng. Chữ trung đứng trước chữ hiếu, có trung mới có hiếu, nếu vì tình thân mà nô tì nói lời gian dối với Hoàng thượng, đấy mới là tội chết!”

Đây chính là lời răn dạy của ca ca ở kiếp trước, rốt cuộc hôm nay ta đã có thể trả lại cho hắn rồi.

Hai mắt ca ca như phun ra lửa, hắn hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù sao thoát tội mới là việc quan trọng nhất lúc này, thế nên hắn dùng hết sức tránh thoát mấy người thái giám kia rồi liều mạng dập đầu.

“Hoàng thượng minh giám, trước khi tiểu thư vào cung thì thần là nô tài trong Hầu phủ, mọi chuyện đều là do lòng trung thành của thần dành cho tiểu thư mà thôi, thần chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tư tình với tiểu thư ạ!”

Quý phi lạnh nhạt lên tiếng: “Ồ? Nếu Chu thị vệ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tư tình thì sao vừa tới đây đã hô to mình và Dao Quý nhân trong sạch hả?”

Ca ca nghe chẳng hiểu, đến khi ngộ ra thì đầu óc nổ tung, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu

Từ đầu tới cuối vẫn chưa có ai hỏi tội hắn, vậy mà hắn vừa vào đã vội hô to mình và Dao Quý nhân không có tư tình.

Theo nhẽ thường, lúc thị vệ bị đưa vào hỏi tội thì họ sẽ nghĩ mình mang tội thất trách đầu tiên.

Ca ca vừa vào đã nói như vậy, chẳng khác nào có tật giật mình.

Ca ca chẳng biết phản bác thế nào nên đành quỳ xuống, khấu đầu kêu oan.

Hoàng thượng vẫn nhíu chặt mày.

Ngài ấy liếc nhìn ta, giọng nói trầm xuống: “Mộc Vân, đây là huynh trưởng của ngươi, ngươi nghĩ hắn trung thành, hay là có tư tình?”

Ta cắn môi, cố rặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, sau đó còn bày ra vẻ “vì nghĩa quên thân”.

“Hoàng thượng, nô tỳ là muội muội của Chu thị vệ, đương nhiên thần nguyện ý tin rằng ca ca của mình trung thành với tiểu chủ nên mới hành động như vừa rồi.”

“Nhưng nô tỳ biết chuyện này đã gây ra ầm ĩ quá lớn, nếu nhẹ nhàng bỏ qua thì sẽ tổn hại đến danh dự của Dao Quý nhân và cả Chu gia của thần nữa ạ.”

“Cho nên nô tì có ngu kiến, chẳng bằng để Thận Hình Ty đưa ca ca thần đi điều tra. Nô tỳ tin các vị công công trong Thận Hình Ty đều là cao thủ điều tra, nếu đã thẩm vấn nghiêm khắc mà vẫn chẳng thể tra ra điều gì thì ca ca của nô tì và Dao Quý nhân sẽ được minh oan ạ!”

Ca ca nhìn ta chằm chằm, hắn run rẩy hỏi ta: “Sao trên đời lại có kẻ đề nghị đưa người thân ruột thịt của mình vào Thận Hình Ty hả? Chu Mộc Vân, rốt cuộc ngươi tàn ác đến nhường nào?”

Sao lại không có?

Kiếp trước ta bị đưa vào đó nhờ đề nghị của ngươi mà.

Dù trong lòng đang rất hả hê, nhưng ta vẫn cố rặn ra hai hàng nước mắt: “Ca ca, muội nào muốn ca ca chịu khổ, nhưng trừ cách đó thì còn cách nào khác đâu?”

Thế là, dưới sự dẫn dắt của Quý phi, ca ca bị đưa vào Thận Hình Ty để điều tra.

Dao Quý nhân thì bị cấm túc trong Xuân Thủy Hiên, rất nhiều người làm trong cung của nàng ta cũng bị mang đi thẩm vấn, đầu tiên là Cúc Nhi và Hạnh Nhi.

Hai cung nữ này chẳng phải ai xa lạ, họ chính là hai cô gái bị đánh đến ch.ế.t sau khi chịu khổ trong Thận Hình Ty cùng với ta ở kiếp trước.

Bọn họ còn rất nhỏ, chỉ khoảng mười ba, mười bốn mà thôi. Kiếp trước họ bị hai chữ “trung thành” ăn sâu vào đầu, mãi cho đến khi mất mạng vẫn chẳng hiểu nguyên do.

Kiếp này, ta tiếp cận hai người họ từ sớm, còn đảm bảo với họ rằng: “Yên tâm đi, hai ngươi chỉ là cung nữ phụ trách vẩy nước, quét sân, gác đêm mà thôi. Nếu chủ tử gặp chuyện thì chẳng dính líu đến các ngươi đâu.”

Thế nên Cúc Nhi và Hạnh Nhi thành thật khai báo chuyện Chu thị vệ vào Xuân Thủy Hiên rất nhiều lần, lần nào cũng phải một, hai canh giờ mới đi ra.

Thế là ca ca bị hành hạ càng thảm thiết hơn.

Còn Dao Quý nhân cũng rơi vào nguy hiểm cực độ.

Với kinh nghiệm của kiếp trước, ta nắm rõ Dao Quý nhân trong lòng bàn tay.

Trông nàng ta thanh tao là thế, thực ra nàng ta là kẻ ích kỷ vô cùng. Nếu có thể hy sinh người bên cạnh để đổi lấy bình an, nàng ta sẽ không do dự mà hành động ngay.

Vì vậy, vào một đêm khuya nọ, một cung nữ thân tín của Dao Quý nhân đã móc nối quan hệ để được vào gặp Chu Húc Phong.

Thấy người nọ, ánh mắt Chu Húc Phong dấy lên tia hy vọng: “Tiểu chủ bảo ngươi tới thăm ta sao? Ngươi yên tâm, ta sẽ không khai gì đâu.”

Cung nữ nọ rưng rưng nước mắt: “E rằng lần này tiểu chủ lành ít dữ nhiều, nếu không loại bỏ hoàn toàn mối nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng thì chắc không xoay chuyển được tình thế đâu.”

Giọng ca ca đầy khẩn thiết: “Làm sao để loại bỏ?”

Cung nữ nọ cắn môi: “Chẳng phải trước kia Chu thị vệ hay nói, tình cảm ngươi dành cho tiểu thư là tình chủ tớ, nhưng còn sâu đậm hơn cả tình yêu nam nữ sao?”

“Nếu Chu thị vệ không còn là nam nhân thì từ nay về sau có thể hoàn thành tâm nguyện ở bên cạnh tiểu thư, mà Hoàng thượng cũng chẳng nghi ngờ thêm nữa…”

Cung nữ nói xong rồi rời đi ngay.

Sự thật chứng minh, ca ca đã không để tiểu thư phải thất vọng.

Đêm đó, nhân lúc thủ vệ lim dim ngủ, hắn vung đao tự “hoạn” mình.

16

Ca ca đã đánh giá thấp độ nguy hiểm của việc tự hoạn.

Trong cung có thái giám chuyên làm việc này, hiển nhiên tay nghề của họ rất chuẩn xác. Còn ca ca ta ra tay lần đầu nên đâu có kinh nghiệm, lại chẳng có biện pháp cầm máu.

May mắn là thủ vệ bị đánh thức bởi tiếng hét thảm thiết của ca ca nên mới chạy tới kịp, bằng không ca ca sẽ lìa đời trong vòng một nén nhang.

Dù được phát hiện kịp lúc và được chữa trị nhưng ca ca vẫn hôn mê suốt nửa tháng ròng.

Song, điều này cũng khiến Hoàng thượng khai ân, thả hắn ra khỏi Thận Hình Tư.

Ca ca tỉnh lại trong một căn phòng nhỏ thó.

Nhọc nhằn lắm hắn mới mở được mắt ra, thế rồi, đập vào mắt hắn là một nữ nhân mặc y phục sang trọng, đeo châu ngọc khắp người.

“Tiểu, tiểu thư…” Ca ca vô cùng cảm động, không ngờ tiểu thư sẽ đích thân canh giữ ở đầu giường cho hắn.

Ta bật cười phá vỡ ảo giác của hắn: “Ca ca, là ta.”

Hôm nay ta đã là cung nữ nhất đẳng bên cạnh Quý phi, được ăn mặc đầy đủ, xinh đẹp. Trong căn phòng quá đỗi thô sơ này, ta trở nên nổi bật với cây trâm có hạt châu lấp lánh và chiếc vòng ngọc leng keng trên tay.

Thấy ca ca nhìn chằm chằm vào mình, ta cười nhạt: “Sao? Không nhận ra ta à? Hôm nay ta đã hơn hẳn một bậc, huynh có mừng cho ta không?”

Ca ca ngớ người, ngay sau đó, hắn tức giận mắng to: “Chu Mộc Vân, thứ bán rẻ người thân để cầu vinh, dám hãm hại tiểu thư để đổi lấy phú quý từ chỗ Quý phi, chờ xem đi, chờ tiểu thư được sủng ái lần nữa thì báo ứng của ngươi sẽ tới thôi!”

Ta chẳng tức giận làm gì, chỉ từ tốn hỏi hắn: “Chẳng phải huynh cũng muốn làm người hầu trong cung của tiểu thư sao? Chờ sau này tiểu thư phất lên thì huynh cũng được thơm lây cơ mà.”

Ca ca cười lạnh: “Ta không như ngươi, ta thành tâm cống hiến sức lực cho tiểu thư vì muốn bầu bạn với người chứ chẳng phải tham lam phú quý.”

Ta tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy sao? Tiếc là sau này huynh không thể bầu bạn với tiểu thư được nữa rồi. Hôm qua, tiểu thư bị Hoàng thượng ban c.h.ế.t trong lãnh cung rồi đấy.”

17

Ca ca giật mình.

Một lúc lâu sau, hắn gầm lên: “Ngươi nói dối! Ngươi gạt ta!”

Ta ngồi im với vẻ mặt bình thàn.

Ánh mắt ca ca chìm trong tuyệt vọng.

“Tại sao? Ta đã không còn là nam nhân hoàn chỉnh, cả đời này không thể có tư tình với tiểu thư nữa… Vì sao Hoàng thượng vẫn muốn…” Ca ca đau đớn khóc lớn, “Tiểu thư, tiểu thư…”

Ta đứng dậy, ung dung giải thích cho hắn nghe: “Ca ca, tiểu thư bị ban ch.ế.t vì có tư tình với người ta là thật.”

“Nhưng mà…”

“Không phải với huynh đâu.”

18

Kiếp trước, ta cùng Cúc Nhi và Hạnh Nhi bị bắt đến Thận Hình Ty tra khảo là vì Hoàng thượng nghi ngờ tiểu thư có tư tình với Tề Vương – đệ đệ của ngài ấy.

Cái ch.ế.t của ba người chúng ta đã khiến Hoàng thượng tin tiểu thư trong sạch.

Nhưng thật ra nàng ta chẳng sạch sẽ gì cho cam.

Kiếp này, sau khi tiểu thư và ca ca dấy lên phong ba trong bữa tiệc Xuân, Quý phi lập tức cho người lục soát Xuân Thủy Hiên.

Còn chưa tìm được bao lâu thì mấy phong thơ và vật ước hẹn của tiểu thư và Tề Vương đã bị đưa ra ánh sáng.

Ta tiếp tục thì thầm với vị ca ca đang đứng như trời trồng giữa phòng: “Sao huynh lại đau lòng như vậy? Không phải huynh cho rằng tiểu thư có tình ý với huynh đấy chứ?

Ca ca nhìn ta với ánh mắt thẫn thờ.

Đúng là hắn nghĩ như vậy đấy.

Hắn cho rằng tiểu thư vào cung là do bất đắc dĩ mà thôi, đời này hắn và tiểu thư không thể bên cạnh nhau, cho nên hắn muốn ở cạnh tiểu thư dưới danh nghĩa chủ tớ suốt cả kiếp này.

“Sao như thế được, ca ca.” Ta dịu dàng nói tiếp, “Chắc huynh không thấy nhỉ, một người chẳng giỏi việc nữ công như tiểu thư , vì may giày cho Tề Vương mà đứt tay chảy máu đến độ nhiễm đỏ cả tấm vải.”

“Thử so sánh xem, tiểu thư đã cho huynh cái gì? Cùng lắm thì chỉ là dăm ba lời hay ý đẹp hay vài lần lướt mắt đưa tình mà thôi, trừ mấy cái đó thì huynh đâu có cái gì khác.”

“À, ngẫm lại thì cũng đúng thôi. Chỉ cần vài câu nói, vài ánh mắt là có thể lừa huynh bán mạng làm việc cho tiểu thư như một con chó. Nếu ta là tiểu thư, ta cũng không cho huynh thêm cái gì nữa đâu.”

“Trong lòng tiểu thư, e rằng chẳng có tên nô tài nào tốt hơn huynh đâu, vừa dễ lừa, lại vừa được việc nữa chứ.”

Ánh mắt ca ca dại ra, cuối cùng, hắn nôn ra máu.

Đây mới đúng là đả kích trí mạng dành cho hắn.

Công sức hắn bỏ ra từ trước đến nay đều là công dã tràng mà thôi.

Ta không nhìn hắn nữa mà xoay người rời đi.

19

Ca ca ta qua đời ngay trong đêm đó.

Vết thương trên người hắn không nặng đến mức đó, thứ thật sự hành hạ hắn tới ch.ế.t là cõi lòng đã tan nát thàng từng mảnh.

Vì vậy, hắn tr.e.o c.ổ t.ự v.ẫ.n trên xà nhà.

Hoàng thượng giận dữ trước chuyện của Tề Vương và Dao Quý nhân, cả hậu cung gà bay chó sủa, thậm chí chẳng có ai chú ý đến cái ch.ế.t của ca ca.

Tử Cấm Thành là vậy đấy, ngay cả chuyện phi tần qua đời cũng bị rơi vào quên lãng rất nhanh, nói chi đến một nô tài. Chuyện này tựa như hạt bụi rơi xuống biển rộng, chẳng dậy nổi một cơn sóng xô.

Chỉ có người nhà của ta mới đau lòng cho cái ch.ế.t của ca ca.

Bọn họ chưa từng trùng sinh nên chẳng tuyệt tình với hắn như ta.

Nhưng hành vi khi trước của hắn cũng khiến họ thất vọng và đau khổ, vì vậy, cha mẹ ta khóc lớn một trận rồi cũng bình ổn trở lại.

Hơn nữa ta đã mua lại nhà tổ và xây mới hoàn toàn, cha mẹ đưa tổ mẫu đến đó dưỡng già, có bạn bè bầu bạn nên họ cũng vui lên rất nhiều.

Kiếp này không có ca ca giở trò nên gia đình ta cũng có thể gọi là “ngày càng đi lên”.

Ta tiếp tục làm đại cung nữ bên cạnh Quý phi, Cúc Nhi và Hạnh Nhi đều tới Trường Nhạc Cung và làm việc dưới trướng của ta.

Sau này, khi Hoàng thượng gặp thích khách lúc đến Giang Nam, ta có công cứu giá nên được đặc cách phong làm Quận chúa, còn được Quý phi nhận làm nghĩa muội.

Ta theo Quý phi rất nhiều năm, nhìn nàng ấy sanh con dưỡng cái, tiếp tục tranh đấu với mấy vị phi tần mới vào cung.

Tần ma ma và các cung nữ trong Ty Y Cục vẫn qua lại thân thiết với ta, có người đến các cung làm người hầu, có người được Thánh thượng ban hôn, ai có chuyện gì ta đều tặng quà vô cùng hậu hĩnh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát mà ta đã 25 tuổi, đến lúc phải xuất cung rồi.

Lúc này Quý phi đã là Hoàng Quý phi, con trai của nàng đã được phong làm Thái tử.

Hoàng Quý phi muốn giữ ta lại trong cung để tiếp tục bầu bạn với nàng.

Thật ra ta biết, ở lại là lựa chọn vô cùng hoàn hảo…

Nếu Thái tử lên ngôi thì Hoàng Quý phi chính là Thái hậu, ta sẽ trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh Thái hậu, thể diện, địa vị, tôn quý, chẳng thiếu thứ nào, dù có là Hoàng đế thì cũng phải nể mặt ta vài ba phần.

Nhưng ta vẫn khấu đầu với Hoàng Quý phi rồi thỉnh cầu được xuất cung.

Người nọ suy nghĩ một chốc, cuối cùng thì đồng ý.

“Cũng tốt, đời này bổn cung đã không có cơ hội, từ nay ngươi hãy ngắm nhìn bầu trời xanh ngoài tường đỏ thay cho bổn cung nhé.”

Hoàng Quý phi ban thưởng vàng bạc, ruộng đất và một ngôi nhà cho ta, nhưng trên hết, nàng ấy đã ban cho ta sự vẻ vang lúc quay trở về.

20

Cuối cùng ta cũng rời khỏi Tử Cấm Thành.

Ta hít căng lồng ngực những luồng gió mát lạnh tưởng chừng như chẳng khác gì bên trong hoàng cung, nhưng kỳ thật, mọi thứ lại rất khác biệt.

Khung cảnh khi ta bị ca ca đưa vào cung vẫn còn rõ mồn một trước mắt, rốt cuộc hôm nay ta đã được quay về làm chính mình, chẳng còn chủ tử hay nô tài nào nữa.

Ta nhìn lên bầu trời cao.

Trời xanh chẳng có một gợn mây, chỉ có chim bồ câu trắng vút qua nền trời rộng lớn.

Tương lai sau này… Những ngày tháng tự do tự tại đang chờ ta ở phía trước.

--- HẾT ----