Chương 1 - Mộc Vân
Ca ca của ta là thị vệ của tiểu thư, hắn tự nhận mối quan hệ giữa mình và tiểu thư đã vượt quá tình cảm nam nữ bình thường.
Sợ tiểu thư vào cung sẽ chịu cảnh cô độc, ca ca bán hết nhà cửa đất đai, hủy bỏ hôn sự của ta, đưa ta vào cung làm cung nữ.
Lúc tiểu thư bị người ta vu oan, ca ca nhờ người đánh gãy chân ta để chứng minh sự trong sạch cho tiểu thư.
Khi quân phản loạn hoành hành, ca ca bắt ta đổi quần áo, chịu đựng nhục nhã thay cho tiểu thư.
Ta ch.ế.t ở đầu đường, đến khi mở mắt ra thì ta lại quay về ngày ca ca ép ta vào cung.
1
“Cái gì? Con muốn để Mộc Vân vào cung làm cung nữ ư?”
Vừa mở mắt ra ta đã trông thấy gương mặt tràn ngập âu lo của cha mẹ mình.
Còn vị ca ca đang mặc y phục thị vệ mới tinh của ta thì gật đầu đầy kiên định: “Tiểu thư nhập cung cần có người thân cận giúp đỡ, con thấy Mộc Vân rất thích hợp.”
Nghe đến đây, ta biết mình sống lại rồi.
Vào hôm nay, ca ca của ta ta thông báo với cả nhà rằng hắn đã tiêu một khoản tiền rất lớn để xây dựng vài mối quan hệ, chẳng những mua chức thị vệ, hắn còn thêm tên ta vào danh sách cung nữ sắp nhập cung nữa.
Giờ phút này, sắc mặt cha mẹ ta đều khó coi vô cùng.
Ca ca vào cung làm thị vệ cũng là cách tốt để lập nghiệp.
Nhưng rõ ràng ta đã được hứa hôn, đối phương có gia cảnh giàu có, nhân phẩm lại tốt, khó khăn lắm cha mẹ mới tìm được người thích hợp cho ta cơ mà.
Nếu ta vào cung thì hiển nhiên hôn sự này sẽ đi tong.
Chưa kể cung đình là nơi nguy hiểm, chẳng biết ta có thể sống đến 25 tuổi để xuất cung hay không nữa, mà dẫu ta có ra ngoài được thì cũng đã lỡ thì, ai thèm lấy ta đây?
Mẹ ta bắt đầu thút thít, còn cha ta lại nghĩ đến chuyện khác.
Ông nhíu mày hỏi ca ca ta: “Phong nhi, con chuẩn bị nhiều như vậy, chắc là dùng đến mấy trăm lượng bạc nhỉ? Nhà chúng ta… có nhiều tiền như vậy ư?”
Lòng ta thắt lại, trí nhớ của kiếp trước ùa về, ta biết ca ca sẽ nói ra đáp án khiến cha ta bạc đầu chỉ trong một đêm.
Quả nhiên, ca ca bình tĩnh trả lời: “Con bán nhà tổ ở quê rồi.”
2
Nghe đáp án đó, sắc mặt cha ta tái đi, còn mẹ ta suýt thì bất tỉnh.
Phải biết rằng, nhà tổ ở quê chính là sinh mệnh của cha mẹ ta.
Bọn họ cơ cực cả đời, chờ đến khi tuổi cao sức yếu thì sẽ về lại quê nhà hưởng phúc.
Mà hôm nay nơi đó bị ca ca ta bán mất, tiền bạc cũng bị huynh ấy dâng cho các mối quan hệ, ngày sau cha mẹ ta không còn chỗ đi, chỉ có thể đến thôn trang của người khác để dưỡng lão.
Nói là dưỡng lão, nếu gặp chủ thôn xấu tính thì làm việc quần quật cả ngày chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng hở ra sẽ bị quở trách đánh mắng nữa chứ!
Kiếp trước, ta điên cuồng mắng ca ca bất hiếu, vậy mà hắn còn trách ngược lại ta.
“Mộc Vân, trong ‘trung hiếu’, chữ ‘trung’ đứng trước chữ ‘hiếu’!”
“Hơn nữa, nhà chúng ta có gạo và lương thực, làm gì mà khó khăn đến thế?”
“Tiểu thư một thân một mình trong thâm cung, nàng ấy buồn bã, sợ hãi biết bao?”
“Điều muội nên nghĩ ngay lúc này là làm sao tận hiến, trung thành và bảo vệ nàng ấy thật tốt, chứ không phải chỉ biết lo cho bản thân như thế này!”
3
Ca ca của ta vẫn luôn như thế.
Từ khi ta hiểu chuyện, hắn đã dạy ta phải trung thành với tiểu thư cả đời.
Nhưng chúng ta không phải là người làm của tiểu thư.
Tiểu thư xuất thân từ Hầu phủ, cha ta là người quản lý tiền nong, sổ sách của Hầu phủ, còn mẹ ta là quản sự phụ trách vườn hoa.
Từ hai năm trước, bọn họ đã chuộc khế ước bán thân và trở thành người tự do rồi.
Vậy mà ca ca của ta cứ khăng khăng giữ lấy thân phận người làm cho tiểu thư.
“Một ngày làm người hầu, cả đời mang tình nghĩa. Cả kiếp này, tiểu thư mãi là chủ tử của ta.”
Một mình hắn hầu hạ chưa đủ, hắn muốn ta cũng phải thành tâm cống hiến sức lực cho tiểu thư.
Kiếp trước, ta bị hắn đưa vào trong cung, nhờ hắn đút lót nên ta “được” làm người hầu của tiểu thư ở Xuân Thủy Hiên.
Lúc tiểu thư bị Hoàng thượng nghi ngờ, ta cùng hai nha hoàn chuyên canh gác bị áp giải đến Thận Hình Ty để dùng nghiêm hình thẩm vấn.
Cho đến khi tiến vào Thận Hình Ty, ta vẫn còn ôm may mắn.
Bởi vì ta biết thái giám phụ trách hành hình của Thận Hình Ty có giao tình với ca ca, hắn biết ta là muội muội của ca ca thì sẽ lưu tình chứ nhỉ?
Nào ngờ ca ca đích thân tới Thận Hình Ty và dặn dò vị thái giám kia rằng:
“Tiểu chủ đang bị Hoàng thượng nghi ngờ, tình hình rất nguy cấp.”
“Ngươi nhất định phải đánh mạnh vào. Chỉ khi đám cung nữ này một mực khẳng định tiểu chủ trong sạch thì Hoàng thượng mới hết ngờ vực.”
Ngay cả thái giám kia cũng không nhịn được: “Nhưng Mộc Vân là muội muội ruột thịt của ngươi, nếu đánh mạnh quá thì cả đời nàng sẽ bị hủy hoại mất.. Ngươi ăn nói với cha mẹ ngươi thế nào đây?”
Ca ca ta lắc đầu: “Thân phận hôm nay của muội ấy chính là cung nữ của tiểu chủ, tiếp sau đó mới là con gái của cha mẹ, là muội muội của ta. Chữ ‘trung’ đứng đầu, ta không thể nghĩ đến cảm xúc cá nhân được.”
Lúc đó, ta đã kinh ngạc nhìn hắn rồi kêu lên thảm thiết: “Ca!”
Vậy mà ca ca của ta chỉ cau mày, mặt mày vô cùng chính trực: “Mộc Vân, hiện tại chính là thời khắc hoạn nạn mới thấy chân tình, muội phải để tiểu chủ thấy được lòng trung thành của muội.”
Để thực hiện hai chữ “trung thành”, ta cùng hai cung nữ kia đã chịu đựng mọi hình phạt của Thận Hình Ty.
Ta là người ổn nhất khi chỉ gãy một chân, bảo vệ được mạng sống.
Còn hai cung nữ kia không may mắn như vậy, một người không chịu nổi khổ hình nên cắn lưỡi tự vẫn, còn một người thì trút hơi thở cuối cùng khi đang hứng trận đòn roi.
Cuối cùng, tình cảnh bi thảm ấy đã khiến Hoàng thượng tin tiểu thư trong sạch.
Sau khi ta được đưa về Xuân Thủy Hiên, tiểu thư còn chẳng tới thăm ta lấy một lần.
Nàng ta đang bận thân mật với Hoàng thượng trong Ngự thư phòng, lo lấy lòng Thánh thượng chứ bỏ công để ý đến cung nữ như ta làm gì.
Ca ca cảm thán: “Hoàng thượng biết lần này nghi oan cho tiểu chủ nên đã thăng vị cho người, lại còn ban thưởng rất nhiều thứ nữa.”
Trải qua chuyện này, Hoàng thượng bắt đầu sủng ái tiểu thư vô cùng, thậm chí ngài còn đưa tiểu thư theo.lúc vi hành đến Giang Nam.
Nào ngờ còn chưa tới Giang Nam thì đã gặp phải quân phản loạn cướp thuyền.
Quân phản loạn xông lên thuyền, bắt đám nữ nhân rồi lăng nhục. Bọn chúng ngông cuồng đến mức không quan tâm đến đám cung nữ mà chỉ tìm Hoàng hậu và phi tần - những người mặc cung trang lụa là - mà thôi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, ca ca của ta vọt tới.
Hắn bảo vệ ả tiểu thư đang khóc lóc la hét sau lưng, sau đó ép ta mặc áo choàng của phi tử lên người rồi đẩy ta ra khoang thuyền.
Đó là cơn ác mộng kinh hãi nhất trong đời ta.
Quân phản loạn tóm lấy ta, bọn chúng la hét, luôn miệng nói phải nếm thử mùi vị nữ nhân của Hoàng đế.
Mà trên bong thuyền, ca ca che chắn cho tiểu thư nhảy xuống thuyền nhỏ, sau đó họ chạy trốn mất dạng.
Trong suốt thời gian ấy, ca ca còn chẳng thèm quay đầu nhìn ta lấy một lần.
…
Quân phản loạn xé rách quần áo của ta.
Cũng may khi hắn vừa bước tới thì ta mò được thanh đao của một người thị vệ đã ch.ế.t ở bên cạnh.
Ta chém vào người tên phản loạn, nhân lúc hắn la hét gục xuống, ta vội nhảy xuống sông.
…
Mạng ta cũng lớn, ta ôm lấy một mảnh thuyền rồi lênh đênh trên dòng nước.
Sau khi trôi dạt cả đêm, cuối cùng ta cũng bò được lên bờ.
Lúc này quân cứu viện đã đến, quân phản loạn bị tiêu diệt sạch sẽ, Hoàng thượng và hậu phi đang nghỉ ngơi trên xe ngựa.
Ta xông đến chỗ xe ngựa của tiểu thư, nhưng còn chưa kịp đến đó thì bị một người cản lại
Là ca ca.
Trông hắn chẳng có chút mừng rỡ nào khi thấy muội muội sống sót sau tai nạn, nếu có thì chỉ là nỗi lo lắng ngút ngàn với lý do thế này: “Mộc Vân, muội là nữ nhi chưa chồng, bị quân phản loạn làm mất đi trong sạch nên không thể đến gần tiểu chủ được nữa.”
“Từng bước đi trong cung đều rất gian nan, danh dự của tiểu chủ không được có vết nhơ nào.”
Ta kinh ngạc đến run rẩy: “Huynh có ý gì? Muội là cung nữ của tiểu chủ, huynh không để muội quay về là muốn muội nhảy sông tự vẫn sao?”
Ca ca của ta vừa bày ra vẻ mặt xót xa vừa gật đầu: “Mộc Vân, muội ch.ế.t vì bảo vệ chủ nhân, còn được tiếng thơm là trung thành nữa chứ, cứ xem như đây là số mệnh của muội đi.”
Thấy ta không chịu, hắn bèn gọi mấy đồng liêu đến khiêng ta đi.
…
Thế là ta bị vứt ở đầu đường.
Phần chân gãy đã ổn rồi, nhưng phải ngâm nước sông cả đêm nên lúc này nơi đó cứ nhói lên.
Ta chẳng rõ mình đã ch.ế.t như thế nào, chỉ nhớ trong cơn hốt hoảng ấy, có người nói với ta rằng: “Cha không tốt thì con cần gì hiếu thảo? Chủ không có ân thì bầy tôi cần gì phải trung thành?”
Ta rơi lệ.
Đúng vậy. Cả đời này, uổng công ta cố gắng làm người hầu trung thành cho các người.
Chẳng đáng chút nào!
“Chu Mộc Vân, ngươi có muốn làm lại không?” Giọng nói đó hỏi ta.
Ta vội vàng gật đầu.
Nếu được trùng sinh… ta sẽ không bao giờ… làm kẻ tôi tớ ngu ngốc như trước kia nữa.
4
Trời xanh có mắt, quả nhiên ta đã được trùng sinh.
Lần này, thấy ca ca bán nhà tổ ở quê nhưng ta chẳng nhảy dựng lên mắng hắn nữa.
Mắng thì có ích gì? Dựa vào kiếp trước, ta biết hắn chẳng tỉnh ngộ được đâu.
Thế là, sau khi ca ca rời đi, ta lặng lẽ tới an ủi cha mẹ: “Cha, mẹ, hai người cứ yên tâm. Con sẽ nhanh chóng kiếm tiền, mua lại ngôi nhà của tổ tiên chúng ta.”
Rất nhanh đã đến ngày nhập cung.
Ca ca dẫn ta đến cửa cung, còn mình thì đến chỗ thị vệ để trình diện.
“Ta đã đưa bạc cho ma ma quản sự, bà ấy sẽ phân muội đến Xuân Thủy Hiên.”
Ca ca dặn ta hệt như kiếp trước: “Mộc Vân, muội nhất định phải trung thành với tiểu thư.”
Ta gật đầu nói được.
Sau đó, ngay khi đặt chân qua cổng, ta chạy một mạch tới Ty Y Cục.
5
Mấy ngày sau, ca ca phát hiện ta không đến Xuân Thủy Hiên làm kẻ hầu cho tiểu thư mà lại thành người thêu thùa trong Ty Y Cục.
Hắn giận đến không nhịn được.
Ta tỏ ra oan ức lắm: “Đâu phải là muội không muốn. Muội đánh rơi khăn tay trên đường, nào ngờ Tần ma ma trong Ty Y Cục nhặt được, bà ấy thấy khả năng thêu thùa bất phàm của muội nên mới cướp muội về đó chứ.”
Đương nhiên là ta cố ý vứt cái khăn đó đi.
Kiếp trước, Tần ma ma thích tài năng của ta vô cùng, chẳng qua khi ấy ta đã là người của Xuân Thủy Hiên nên Tần ma ma chỉ có thể trao đổi tài nghệ cùng ta mà thôi.
Sang kiếp này, vì muốn được bà ấy chọn mà ta đã cố gắng thêu chiếc khăn tay này trước đêm nhập cung, hình thêu trong đó là hoa Hải đường mà Tần ma ma thích nhất.
Đúng như ta dự đoán, Tần ma ma vừa thấy chiếc khăn thì lòng yêu tài nghệ lập tức dâng cao, thế là bà ấy kéo ta về Ty Y Cục.
Tần ma ma là người do Thái hậu đưa vào Ty Y Cục, ma ma phụ trách phân công và quản lý cung nữ nào dám đắc tội với người có hậu thuẫn lớn đến nhường đó chỉ vì vài lượng bạc của ca ca ta chứ.
Thế là ta đường đường chính chính vào Ty Y Cục.
Xem như bước đầu của kế hoạch đã thành công.
Ca ca giận điên lên.
Ta ung dung nói với hắn: “Không phải huynh nên vui cho muội à? Lương bổng ở Ty Y Cục cao lắm, lại còn được khen thưởng thường xuyên nữa chứ, chưa tới một năm là muội có thể mua lại nhà tổ rồi.”
Ca ca chẳng quan tâm đến chuyện đó, hắn chỉ quan tâm đến tiểu thư mà thôi: “Nhưng tiểu thư phải làm sao đây? Ta đưa muội vào cung để giúp đỡ tiểu thư…”
Ta cắt ngang lời hắn: “Rõ ràng tiểu thư mang theo bốn nha hoàn từ nhà vào cung, ca ca nói cứ như nàng ta lẻ loi lắm vậy.”
Theo cung quy, phi tần được chọn sau kỳ tuyển tú có thể dẫn nha hoàn của mình vào cung.
Tiểu thư có xuất thân cao quý nên được đưa theo cả bốn nha hoàn thân tín.
Vậy mà ca ca cứ muốn nhét ta vào cung của nàng ta.
Ca ca lạnh lùng đáp: “Muội thì biết cái gì? Đương nhiên người bên cạnh càng nhiều thì càng tốt chứ sao.”
Ta cười gằn: “Vậy à? Rốt cuộc là huynh cảm thấy thủ hạ bên cạnh tiểu thư không đủ, hay cảm thấy nếu ta đến chỗ tiểu thư thì lúc nào huynh cũng có lý do để tới cạnh nàng ta?”
Đây là điều ta nhận ra sau khi vào cung.
Thân phận của ca ca là thị vệ, nếu thường xuyên ra vào hậu cung thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng có muội muội ruột thịt làm người hầu ở Xuân Thủy Hiên như ta thì hắn chẳng còn phải sợ gì cả.
Ca ca bị ta nói trúng tim đen nên giận tím mặt.
“Lòng trung thành của ta bị ngươi bêu xấu như thế, chứng tỏ trong đầu ngươi chỉ toàn là những thứ bẩn thỉu mà thôi. Hôm nay người huynh trưởng này sẽ dạy dỗ lại ngươi.”
Ca ca giơ tay lên định đánh ta, nào ngờ ở khúc quanh đột nhiên truyền đến giọng nói the thé chói tai của thái giám: “Ai gây ồn ào vậy…”
Sau đó, một chiếc áo choàng vàng rực lập tức đập vào mắt ta.
Là Hoàng thượng, ngài đang trở về cung sau buổi thiết triều.
6
Ta và ca ca cuống quýt quỳ xuống.
Hoàng thượng chậm rãi đi tới, long bào lướt qua trước mắt chúng ta.
Đại thái giám bên cạnh ngài quát lớn: “Một thị vệ và một cung nữ dám lôi kéo nhau ngay trong Tử Cấm Thành, còn ra thể thống gì nữa?”
Ca ca vội khấu đầu: “Hoàng thượng thứ tội! Xin trả lời công công, cung nữ này là muội muội của thần, nàng ta làm việc không thỏa đáng, thần là huynh trưởng nên giáo huấn đôi câu…”
Hắn còn chưa nói xong thì vị công công kia đã ngắt lời: “Láo xược! Tử Cấm Thành này không có quy củ à? Cung nữ làm việc không ổn thì có ma ma quản giáo, cần thị vệ như ngươi nhúng tay vào à? Bây đâu, trước tiên kéo xuống đánh 50 hèo…”
Đám tiểu thái giám sắp kéo chúng ta xuống, nào ngờ Hoàng thượng bỗng phất tay: “Khoan đã.”
Thánh thượng lên tiếng nên các thái giám lập tức dừng tay, đại công công tươi cười hỏi: “Hoàng thượng, người nói xem, nên xử trí thế nào ạ?”
Hoàng thượng không lên tiếng, ngài tới trước mặt ta rồi hỏi: “Ngươi tự tay thêu túi thơm này à?”
Ta cả kinh, biết Hoàng thượng hỏi chiếc túi thơm màu lam bên hông mình nên ta vội đáp: “Vâng ạ.”
Hoàng thượng lại hỏi: “Tay nghề tốt lắm, ngươi tên là gì?”
Ta trả lời: “Nô tỳ là Mộc Vân, người của Ty Y Cục ạ.”
Hoàng thượng gật đầu: “‘Thiên tương thu lộ mộc vân tấn’, một cái tên rất đặc biệt. Thôi, hôm nay trẫm đang vui nên không trách phạt các ngươi, nhớ đừng tái phạm nữa.”
Nói xong, Hoàng thượng dẫn đoàn người rời đi mất.
Ta và ca ca quỳ mãi cho đến khi bóng dáng Hoàng thượng hoàn toàn biến mất rồi mới dám đứng dậy.
Vốn tưởng rằng ca ca sẽ cảm thán hôm nay may mắn nên không bị phạt, nào ngờ hắn lại cau mày nhìn ta.
“Mộc Vân, sao vừa rồi muội nói chuyện nhỏ nhẹ với Hoàng thượng vậy? Khác hoàn toàn với lúc bình thường. Chẳng lẽ muội… đang có ý định nào đó không nên có hả?”
Ta vừa nghe đã giận đến bật cười: “Đó là Hoàng thượng đấy, muội nhỏ nhẹ khi nói chuyện với ngài ấy là điều hiển nhiên, chẳng lẽ phải ăn nói thô lỗ, vênh váo hống hách mới đúng lễ nghĩa à?”
Câu trả lời này khiến ca ca không biết nói sao cho phải, nhưng hắn vẫn chau mày răn đe ta:
“Mộc Vân, ta là huynh trưởng nên phải cảnh cáo muội. Thân là nô tài thì cứ yên ổn giữ đúng bổn phẩn, chớ mang si tâm vọng tưởng xa vời. Nếu sau này muội có ý định leo lên long sàng thì ắt sẽ là kẻ địch của tiểu thư. Đến khi đó đừng trách ta không nhận người muội muội này.”
Ta cười lạnh: “Hoàng thượng chỉ thuận miệng hỏi muội vài ba câu mà ca ca lại lo lắng đến thế. Ca ca còn ‘ăn giấm’ thay cho tiểu thư nữa cơ đấy, không hổ là nô tài tốt của nàng ta.”
Nói xong, ta quay đầu trở về Ty Y Cục, chẳng thèm ngó ngàng tới hắn nữa.
Sợ tiểu thư vào cung sẽ chịu cảnh cô độc, ca ca bán hết nhà cửa đất đai, hủy bỏ hôn sự của ta, đưa ta vào cung làm cung nữ.
Lúc tiểu thư bị người ta vu oan, ca ca nhờ người đánh gãy chân ta để chứng minh sự trong sạch cho tiểu thư.
Khi quân phản loạn hoành hành, ca ca bắt ta đổi quần áo, chịu đựng nhục nhã thay cho tiểu thư.
Ta ch.ế.t ở đầu đường, đến khi mở mắt ra thì ta lại quay về ngày ca ca ép ta vào cung.
1
“Cái gì? Con muốn để Mộc Vân vào cung làm cung nữ ư?”
Vừa mở mắt ra ta đã trông thấy gương mặt tràn ngập âu lo của cha mẹ mình.
Còn vị ca ca đang mặc y phục thị vệ mới tinh của ta thì gật đầu đầy kiên định: “Tiểu thư nhập cung cần có người thân cận giúp đỡ, con thấy Mộc Vân rất thích hợp.”
Nghe đến đây, ta biết mình sống lại rồi.
Vào hôm nay, ca ca của ta ta thông báo với cả nhà rằng hắn đã tiêu một khoản tiền rất lớn để xây dựng vài mối quan hệ, chẳng những mua chức thị vệ, hắn còn thêm tên ta vào danh sách cung nữ sắp nhập cung nữa.
Giờ phút này, sắc mặt cha mẹ ta đều khó coi vô cùng.
Ca ca vào cung làm thị vệ cũng là cách tốt để lập nghiệp.
Nhưng rõ ràng ta đã được hứa hôn, đối phương có gia cảnh giàu có, nhân phẩm lại tốt, khó khăn lắm cha mẹ mới tìm được người thích hợp cho ta cơ mà.
Nếu ta vào cung thì hiển nhiên hôn sự này sẽ đi tong.
Chưa kể cung đình là nơi nguy hiểm, chẳng biết ta có thể sống đến 25 tuổi để xuất cung hay không nữa, mà dẫu ta có ra ngoài được thì cũng đã lỡ thì, ai thèm lấy ta đây?
Mẹ ta bắt đầu thút thít, còn cha ta lại nghĩ đến chuyện khác.
Ông nhíu mày hỏi ca ca ta: “Phong nhi, con chuẩn bị nhiều như vậy, chắc là dùng đến mấy trăm lượng bạc nhỉ? Nhà chúng ta… có nhiều tiền như vậy ư?”
Lòng ta thắt lại, trí nhớ của kiếp trước ùa về, ta biết ca ca sẽ nói ra đáp án khiến cha ta bạc đầu chỉ trong một đêm.
Quả nhiên, ca ca bình tĩnh trả lời: “Con bán nhà tổ ở quê rồi.”
2
Nghe đáp án đó, sắc mặt cha ta tái đi, còn mẹ ta suýt thì bất tỉnh.
Phải biết rằng, nhà tổ ở quê chính là sinh mệnh của cha mẹ ta.
Bọn họ cơ cực cả đời, chờ đến khi tuổi cao sức yếu thì sẽ về lại quê nhà hưởng phúc.
Mà hôm nay nơi đó bị ca ca ta bán mất, tiền bạc cũng bị huynh ấy dâng cho các mối quan hệ, ngày sau cha mẹ ta không còn chỗ đi, chỉ có thể đến thôn trang của người khác để dưỡng lão.
Nói là dưỡng lão, nếu gặp chủ thôn xấu tính thì làm việc quần quật cả ngày chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng hở ra sẽ bị quở trách đánh mắng nữa chứ!
Kiếp trước, ta điên cuồng mắng ca ca bất hiếu, vậy mà hắn còn trách ngược lại ta.
“Mộc Vân, trong ‘trung hiếu’, chữ ‘trung’ đứng trước chữ ‘hiếu’!”
“Hơn nữa, nhà chúng ta có gạo và lương thực, làm gì mà khó khăn đến thế?”
“Tiểu thư một thân một mình trong thâm cung, nàng ấy buồn bã, sợ hãi biết bao?”
“Điều muội nên nghĩ ngay lúc này là làm sao tận hiến, trung thành và bảo vệ nàng ấy thật tốt, chứ không phải chỉ biết lo cho bản thân như thế này!”
3
Ca ca của ta vẫn luôn như thế.
Từ khi ta hiểu chuyện, hắn đã dạy ta phải trung thành với tiểu thư cả đời.
Nhưng chúng ta không phải là người làm của tiểu thư.
Tiểu thư xuất thân từ Hầu phủ, cha ta là người quản lý tiền nong, sổ sách của Hầu phủ, còn mẹ ta là quản sự phụ trách vườn hoa.
Từ hai năm trước, bọn họ đã chuộc khế ước bán thân và trở thành người tự do rồi.
Vậy mà ca ca của ta cứ khăng khăng giữ lấy thân phận người làm cho tiểu thư.
“Một ngày làm người hầu, cả đời mang tình nghĩa. Cả kiếp này, tiểu thư mãi là chủ tử của ta.”
Một mình hắn hầu hạ chưa đủ, hắn muốn ta cũng phải thành tâm cống hiến sức lực cho tiểu thư.
Kiếp trước, ta bị hắn đưa vào trong cung, nhờ hắn đút lót nên ta “được” làm người hầu của tiểu thư ở Xuân Thủy Hiên.
Lúc tiểu thư bị Hoàng thượng nghi ngờ, ta cùng hai nha hoàn chuyên canh gác bị áp giải đến Thận Hình Ty để dùng nghiêm hình thẩm vấn.
Cho đến khi tiến vào Thận Hình Ty, ta vẫn còn ôm may mắn.
Bởi vì ta biết thái giám phụ trách hành hình của Thận Hình Ty có giao tình với ca ca, hắn biết ta là muội muội của ca ca thì sẽ lưu tình chứ nhỉ?
Nào ngờ ca ca đích thân tới Thận Hình Ty và dặn dò vị thái giám kia rằng:
“Tiểu chủ đang bị Hoàng thượng nghi ngờ, tình hình rất nguy cấp.”
“Ngươi nhất định phải đánh mạnh vào. Chỉ khi đám cung nữ này một mực khẳng định tiểu chủ trong sạch thì Hoàng thượng mới hết ngờ vực.”
Ngay cả thái giám kia cũng không nhịn được: “Nhưng Mộc Vân là muội muội ruột thịt của ngươi, nếu đánh mạnh quá thì cả đời nàng sẽ bị hủy hoại mất.. Ngươi ăn nói với cha mẹ ngươi thế nào đây?”
Ca ca ta lắc đầu: “Thân phận hôm nay của muội ấy chính là cung nữ của tiểu chủ, tiếp sau đó mới là con gái của cha mẹ, là muội muội của ta. Chữ ‘trung’ đứng đầu, ta không thể nghĩ đến cảm xúc cá nhân được.”
Lúc đó, ta đã kinh ngạc nhìn hắn rồi kêu lên thảm thiết: “Ca!”
Vậy mà ca ca của ta chỉ cau mày, mặt mày vô cùng chính trực: “Mộc Vân, hiện tại chính là thời khắc hoạn nạn mới thấy chân tình, muội phải để tiểu chủ thấy được lòng trung thành của muội.”
Để thực hiện hai chữ “trung thành”, ta cùng hai cung nữ kia đã chịu đựng mọi hình phạt của Thận Hình Ty.
Ta là người ổn nhất khi chỉ gãy một chân, bảo vệ được mạng sống.
Còn hai cung nữ kia không may mắn như vậy, một người không chịu nổi khổ hình nên cắn lưỡi tự vẫn, còn một người thì trút hơi thở cuối cùng khi đang hứng trận đòn roi.
Cuối cùng, tình cảnh bi thảm ấy đã khiến Hoàng thượng tin tiểu thư trong sạch.
Sau khi ta được đưa về Xuân Thủy Hiên, tiểu thư còn chẳng tới thăm ta lấy một lần.
Nàng ta đang bận thân mật với Hoàng thượng trong Ngự thư phòng, lo lấy lòng Thánh thượng chứ bỏ công để ý đến cung nữ như ta làm gì.
Ca ca cảm thán: “Hoàng thượng biết lần này nghi oan cho tiểu chủ nên đã thăng vị cho người, lại còn ban thưởng rất nhiều thứ nữa.”
Trải qua chuyện này, Hoàng thượng bắt đầu sủng ái tiểu thư vô cùng, thậm chí ngài còn đưa tiểu thư theo.lúc vi hành đến Giang Nam.
Nào ngờ còn chưa tới Giang Nam thì đã gặp phải quân phản loạn cướp thuyền.
Quân phản loạn xông lên thuyền, bắt đám nữ nhân rồi lăng nhục. Bọn chúng ngông cuồng đến mức không quan tâm đến đám cung nữ mà chỉ tìm Hoàng hậu và phi tần - những người mặc cung trang lụa là - mà thôi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, ca ca của ta vọt tới.
Hắn bảo vệ ả tiểu thư đang khóc lóc la hét sau lưng, sau đó ép ta mặc áo choàng của phi tử lên người rồi đẩy ta ra khoang thuyền.
Đó là cơn ác mộng kinh hãi nhất trong đời ta.
Quân phản loạn tóm lấy ta, bọn chúng la hét, luôn miệng nói phải nếm thử mùi vị nữ nhân của Hoàng đế.
Mà trên bong thuyền, ca ca che chắn cho tiểu thư nhảy xuống thuyền nhỏ, sau đó họ chạy trốn mất dạng.
Trong suốt thời gian ấy, ca ca còn chẳng thèm quay đầu nhìn ta lấy một lần.
…
Quân phản loạn xé rách quần áo của ta.
Cũng may khi hắn vừa bước tới thì ta mò được thanh đao của một người thị vệ đã ch.ế.t ở bên cạnh.
Ta chém vào người tên phản loạn, nhân lúc hắn la hét gục xuống, ta vội nhảy xuống sông.
…
Mạng ta cũng lớn, ta ôm lấy một mảnh thuyền rồi lênh đênh trên dòng nước.
Sau khi trôi dạt cả đêm, cuối cùng ta cũng bò được lên bờ.
Lúc này quân cứu viện đã đến, quân phản loạn bị tiêu diệt sạch sẽ, Hoàng thượng và hậu phi đang nghỉ ngơi trên xe ngựa.
Ta xông đến chỗ xe ngựa của tiểu thư, nhưng còn chưa kịp đến đó thì bị một người cản lại
Là ca ca.
Trông hắn chẳng có chút mừng rỡ nào khi thấy muội muội sống sót sau tai nạn, nếu có thì chỉ là nỗi lo lắng ngút ngàn với lý do thế này: “Mộc Vân, muội là nữ nhi chưa chồng, bị quân phản loạn làm mất đi trong sạch nên không thể đến gần tiểu chủ được nữa.”
“Từng bước đi trong cung đều rất gian nan, danh dự của tiểu chủ không được có vết nhơ nào.”
Ta kinh ngạc đến run rẩy: “Huynh có ý gì? Muội là cung nữ của tiểu chủ, huynh không để muội quay về là muốn muội nhảy sông tự vẫn sao?”
Ca ca của ta vừa bày ra vẻ mặt xót xa vừa gật đầu: “Mộc Vân, muội ch.ế.t vì bảo vệ chủ nhân, còn được tiếng thơm là trung thành nữa chứ, cứ xem như đây là số mệnh của muội đi.”
Thấy ta không chịu, hắn bèn gọi mấy đồng liêu đến khiêng ta đi.
…
Thế là ta bị vứt ở đầu đường.
Phần chân gãy đã ổn rồi, nhưng phải ngâm nước sông cả đêm nên lúc này nơi đó cứ nhói lên.
Ta chẳng rõ mình đã ch.ế.t như thế nào, chỉ nhớ trong cơn hốt hoảng ấy, có người nói với ta rằng: “Cha không tốt thì con cần gì hiếu thảo? Chủ không có ân thì bầy tôi cần gì phải trung thành?”
Ta rơi lệ.
Đúng vậy. Cả đời này, uổng công ta cố gắng làm người hầu trung thành cho các người.
Chẳng đáng chút nào!
“Chu Mộc Vân, ngươi có muốn làm lại không?” Giọng nói đó hỏi ta.
Ta vội vàng gật đầu.
Nếu được trùng sinh… ta sẽ không bao giờ… làm kẻ tôi tớ ngu ngốc như trước kia nữa.
4
Trời xanh có mắt, quả nhiên ta đã được trùng sinh.
Lần này, thấy ca ca bán nhà tổ ở quê nhưng ta chẳng nhảy dựng lên mắng hắn nữa.
Mắng thì có ích gì? Dựa vào kiếp trước, ta biết hắn chẳng tỉnh ngộ được đâu.
Thế là, sau khi ca ca rời đi, ta lặng lẽ tới an ủi cha mẹ: “Cha, mẹ, hai người cứ yên tâm. Con sẽ nhanh chóng kiếm tiền, mua lại ngôi nhà của tổ tiên chúng ta.”
Rất nhanh đã đến ngày nhập cung.
Ca ca dẫn ta đến cửa cung, còn mình thì đến chỗ thị vệ để trình diện.
“Ta đã đưa bạc cho ma ma quản sự, bà ấy sẽ phân muội đến Xuân Thủy Hiên.”
Ca ca dặn ta hệt như kiếp trước: “Mộc Vân, muội nhất định phải trung thành với tiểu thư.”
Ta gật đầu nói được.
Sau đó, ngay khi đặt chân qua cổng, ta chạy một mạch tới Ty Y Cục.
5
Mấy ngày sau, ca ca phát hiện ta không đến Xuân Thủy Hiên làm kẻ hầu cho tiểu thư mà lại thành người thêu thùa trong Ty Y Cục.
Hắn giận đến không nhịn được.
Ta tỏ ra oan ức lắm: “Đâu phải là muội không muốn. Muội đánh rơi khăn tay trên đường, nào ngờ Tần ma ma trong Ty Y Cục nhặt được, bà ấy thấy khả năng thêu thùa bất phàm của muội nên mới cướp muội về đó chứ.”
Đương nhiên là ta cố ý vứt cái khăn đó đi.
Kiếp trước, Tần ma ma thích tài năng của ta vô cùng, chẳng qua khi ấy ta đã là người của Xuân Thủy Hiên nên Tần ma ma chỉ có thể trao đổi tài nghệ cùng ta mà thôi.
Sang kiếp này, vì muốn được bà ấy chọn mà ta đã cố gắng thêu chiếc khăn tay này trước đêm nhập cung, hình thêu trong đó là hoa Hải đường mà Tần ma ma thích nhất.
Đúng như ta dự đoán, Tần ma ma vừa thấy chiếc khăn thì lòng yêu tài nghệ lập tức dâng cao, thế là bà ấy kéo ta về Ty Y Cục.
Tần ma ma là người do Thái hậu đưa vào Ty Y Cục, ma ma phụ trách phân công và quản lý cung nữ nào dám đắc tội với người có hậu thuẫn lớn đến nhường đó chỉ vì vài lượng bạc của ca ca ta chứ.
Thế là ta đường đường chính chính vào Ty Y Cục.
Xem như bước đầu của kế hoạch đã thành công.
Ca ca giận điên lên.
Ta ung dung nói với hắn: “Không phải huynh nên vui cho muội à? Lương bổng ở Ty Y Cục cao lắm, lại còn được khen thưởng thường xuyên nữa chứ, chưa tới một năm là muội có thể mua lại nhà tổ rồi.”
Ca ca chẳng quan tâm đến chuyện đó, hắn chỉ quan tâm đến tiểu thư mà thôi: “Nhưng tiểu thư phải làm sao đây? Ta đưa muội vào cung để giúp đỡ tiểu thư…”
Ta cắt ngang lời hắn: “Rõ ràng tiểu thư mang theo bốn nha hoàn từ nhà vào cung, ca ca nói cứ như nàng ta lẻ loi lắm vậy.”
Theo cung quy, phi tần được chọn sau kỳ tuyển tú có thể dẫn nha hoàn của mình vào cung.
Tiểu thư có xuất thân cao quý nên được đưa theo cả bốn nha hoàn thân tín.
Vậy mà ca ca cứ muốn nhét ta vào cung của nàng ta.
Ca ca lạnh lùng đáp: “Muội thì biết cái gì? Đương nhiên người bên cạnh càng nhiều thì càng tốt chứ sao.”
Ta cười gằn: “Vậy à? Rốt cuộc là huynh cảm thấy thủ hạ bên cạnh tiểu thư không đủ, hay cảm thấy nếu ta đến chỗ tiểu thư thì lúc nào huynh cũng có lý do để tới cạnh nàng ta?”
Đây là điều ta nhận ra sau khi vào cung.
Thân phận của ca ca là thị vệ, nếu thường xuyên ra vào hậu cung thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng có muội muội ruột thịt làm người hầu ở Xuân Thủy Hiên như ta thì hắn chẳng còn phải sợ gì cả.
Ca ca bị ta nói trúng tim đen nên giận tím mặt.
“Lòng trung thành của ta bị ngươi bêu xấu như thế, chứng tỏ trong đầu ngươi chỉ toàn là những thứ bẩn thỉu mà thôi. Hôm nay người huynh trưởng này sẽ dạy dỗ lại ngươi.”
Ca ca giơ tay lên định đánh ta, nào ngờ ở khúc quanh đột nhiên truyền đến giọng nói the thé chói tai của thái giám: “Ai gây ồn ào vậy…”
Sau đó, một chiếc áo choàng vàng rực lập tức đập vào mắt ta.
Là Hoàng thượng, ngài đang trở về cung sau buổi thiết triều.
6
Ta và ca ca cuống quýt quỳ xuống.
Hoàng thượng chậm rãi đi tới, long bào lướt qua trước mắt chúng ta.
Đại thái giám bên cạnh ngài quát lớn: “Một thị vệ và một cung nữ dám lôi kéo nhau ngay trong Tử Cấm Thành, còn ra thể thống gì nữa?”
Ca ca vội khấu đầu: “Hoàng thượng thứ tội! Xin trả lời công công, cung nữ này là muội muội của thần, nàng ta làm việc không thỏa đáng, thần là huynh trưởng nên giáo huấn đôi câu…”
Hắn còn chưa nói xong thì vị công công kia đã ngắt lời: “Láo xược! Tử Cấm Thành này không có quy củ à? Cung nữ làm việc không ổn thì có ma ma quản giáo, cần thị vệ như ngươi nhúng tay vào à? Bây đâu, trước tiên kéo xuống đánh 50 hèo…”
Đám tiểu thái giám sắp kéo chúng ta xuống, nào ngờ Hoàng thượng bỗng phất tay: “Khoan đã.”
Thánh thượng lên tiếng nên các thái giám lập tức dừng tay, đại công công tươi cười hỏi: “Hoàng thượng, người nói xem, nên xử trí thế nào ạ?”
Hoàng thượng không lên tiếng, ngài tới trước mặt ta rồi hỏi: “Ngươi tự tay thêu túi thơm này à?”
Ta cả kinh, biết Hoàng thượng hỏi chiếc túi thơm màu lam bên hông mình nên ta vội đáp: “Vâng ạ.”
Hoàng thượng lại hỏi: “Tay nghề tốt lắm, ngươi tên là gì?”
Ta trả lời: “Nô tỳ là Mộc Vân, người của Ty Y Cục ạ.”
Hoàng thượng gật đầu: “‘Thiên tương thu lộ mộc vân tấn’, một cái tên rất đặc biệt. Thôi, hôm nay trẫm đang vui nên không trách phạt các ngươi, nhớ đừng tái phạm nữa.”
Nói xong, Hoàng thượng dẫn đoàn người rời đi mất.
Ta và ca ca quỳ mãi cho đến khi bóng dáng Hoàng thượng hoàn toàn biến mất rồi mới dám đứng dậy.
Vốn tưởng rằng ca ca sẽ cảm thán hôm nay may mắn nên không bị phạt, nào ngờ hắn lại cau mày nhìn ta.
“Mộc Vân, sao vừa rồi muội nói chuyện nhỏ nhẹ với Hoàng thượng vậy? Khác hoàn toàn với lúc bình thường. Chẳng lẽ muội… đang có ý định nào đó không nên có hả?”
Ta vừa nghe đã giận đến bật cười: “Đó là Hoàng thượng đấy, muội nhỏ nhẹ khi nói chuyện với ngài ấy là điều hiển nhiên, chẳng lẽ phải ăn nói thô lỗ, vênh váo hống hách mới đúng lễ nghĩa à?”
Câu trả lời này khiến ca ca không biết nói sao cho phải, nhưng hắn vẫn chau mày răn đe ta:
“Mộc Vân, ta là huynh trưởng nên phải cảnh cáo muội. Thân là nô tài thì cứ yên ổn giữ đúng bổn phẩn, chớ mang si tâm vọng tưởng xa vời. Nếu sau này muội có ý định leo lên long sàng thì ắt sẽ là kẻ địch của tiểu thư. Đến khi đó đừng trách ta không nhận người muội muội này.”
Ta cười lạnh: “Hoàng thượng chỉ thuận miệng hỏi muội vài ba câu mà ca ca lại lo lắng đến thế. Ca ca còn ‘ăn giấm’ thay cho tiểu thư nữa cơ đấy, không hổ là nô tài tốt của nàng ta.”
Nói xong, ta quay đầu trở về Ty Y Cục, chẳng thèm ngó ngàng tới hắn nữa.