Chương 21 - MỘ XUÂN PHONG

 

Nàng như tiên nữ trong rừng đào, lặng lẽ in sâu vào tim ta.

 

Khi đó Thanh Lăng rất tin tưởng ta, nhưng ta lại thất hứa với nàng.

 

Ta thật là hồ đồ, mới có thể tin vào lời nói phiến diện của Ngụy chiêu Như kia, thế cho nên đối với nàng ta có chút thương tiếc.

 

Ta còn nhớ rõ ngày Ngụy Chiêu Như rơi xuống nước, ta ở trên bờ cũng có chút do dự, nhưng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn ta cầu cứu, làm ta tránh cũng không thể tránh.

 

Vì thế trong đầu của ta là một mớ hồn hỗn, thả người nhảy vào trong hồ.

 

Lúc lên bờ, nàng ta nắm lấy vạt áo ta không chịu buông ra.

 

Mặt đầy nước, nếu đẩy nàng ta ra có chút tàn nhẫn.

 

Dù sao nàng ta cũng vừa trải qua sinh tử, chắc là sợ hãi quá nên mới thất thố.

 

Nhưng ta chưa từng nghĩ đến, bởi vì việc thiện này lại đem khiến ta cùng nữ nhân mình yêu ngày càng xa cách.

 

Phủ Uy Viễn hầu cho người đến nói, yêu cầu ta phải nạp nàng ta làm thiếp.

 

Lý do là ta đã nhìn thấy thân hình của nàng ta, trong sạch bị hủy, ta phải chịu trách nhiệm.

 

Thời điểm Thanh Lăng hỏi ta muốn nạp Ngụy Chiêu như vào phủ hay không.

 

Ta muốn có thể cự tuyệt, nhưng ta lại không muốn.

 

Nhưng hiện thực ở trước mắt, ta không thể suy nghĩ cho một vài nữ tử đáng thương khác. (ai cần)

 

Thế gian này vốn không công bằng với nữ tử.

 

Ngày Ngụy Chiêu Như vào cửa, ta nhìn nàng, lại nhớ đến bộ dáng lúc Thanh Lăng và ta thành thân.

 

Ngày ấy nàng mặc hỷ phục màu đỏ, khóe miệng mỉm cười mà ngẩng đầu nhìn ta, thật có thể nói là là đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa.

 

Ngày thứ hai Ngụy Chiêu Như vào cửa, ta thấy hai nàng đối đãi ôn hòa, có lẽ khúc mắc đã được hóa giải.

 

Chưa từng nghĩ rằng Thanh Lăng sẽ yêu cầu hòa ly nên ta tất nhiên từ chối. Nhưng nàng càng quyết liệt khiến ta hoảng sợ.

 

Ta hiểu tính cách của nàng, quyết định này nàng hẳn là suy nghĩ rất lâu rồi.

 

Nàng hẳn là đối ta thất vọng đến cực điểm đi.

 

Sau khi rời đi, liền cố tình tạo khoảng cách với ta, từ chối gặp mặt.

 

Căn phòng vắng nàng, ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ, tôi luôn mơ hồ nhìn thấy nàng ấy ngồi đọc sách dưới ánh nến lung linh.

 

Không có việc gì hết, nếu lỡ đánh mất nàng thì bây giờ ta tìm nàng về là được.

 

Ta cho rằng chỉ cần chân thành đối đãi, nàng sẽ lại động lòng xưa.

 

Nhưng khi điều ta chờ đợi là là câu nói: “Sau này đừng gặp lại.”

 

Nhìn bóng dáng dứt khoát rời đi của nàng ấy, lòng ta như bị đào một cái hố, vết thương rỉ máu không ngừng lan rộng.

 

Đến lúc đó ta mới nhận ra rằng rốt cuộc mình đã mất đi nữ nhân yêu quý nhất của mình.

 

Số mệnh của ta là cô đơn trong cuộc đời này, gieo gió gặt bão.

 

[PHIÊN NGOẠI]

 

Kỳ Tĩnh - “hạnh phúc đánh mất và tìm lại”

 

Ngày chiến thắng trở về ấy không phải là ngày đầu tiên ta gặp A Lăng.

 

Chỉ là nàng đã quên rồi.

 

Chỉ là hồi 16 tuổi ta hơi béo nên A Lăng không nhận ra.

 

Nhớ lại lần đầu tiên gặp A Lăng tại Bách Hoa Yến do cô cô của ta là Triều Dương công chúa tổ chức.

 

Cô Cô vốn là người thích náo nhiệt, vì thế gia quyến có nữ nhân trong kinh từ cấp ngũ phẩm trở lên đều được mời.

 

Ngày ấy ta vô ý bị thương, máu tươi từ vết thương trào ra, tùy tùng sợ tới mức bước chân lảo đảo mà đi tìm Đại phu, nói ta ngồi một mình chờ hắn.

 

A Lăng trùng hợp đi qua, tầm mắt nhìn ở vết thương trên tay ta, có chút lo lắng mà đòi băng bó giúp ta.

 

Ta vốn muốn từ chối, nghĩ rằng một tiểu cô nương làm sao biết được những chuyện này.

 

Lại nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong suốt, sạch sẽ như một dòng suối.

 

Ở trong cung, ta quen nhìn người khác a dua nịnh hót, lần đầu tiên thấy một ánh mắt trong sáng không tạp niệm như vậy.

 

Ta lập tức mềm lòng.

 

Lúc mà A Lăng rũ mắt xem vết thương, ta không kìm được mà nhìn về phía nàng.

 

Một cô nương ở tuổi này, luôn được che chở yêu thương, những tiểu thư quan gia ta nhìn thấy qua đều như vậy, môi hồng răng trắng, đáng yêu.

 

Nhưng A Lăng không giống vậy, chiếc cằm nhòn nhọn, cái cổ gầy gầy.