Chương 22 - MỘ XUÂN PHONG
Ngũ quan tuy nhỏ nhưng tinh xảo, làn da cực trắng, làm người ta cảm giác muốn được che chở nàng.
Trước khi rời đi, A Lăng đưa cho ta một hộp thuốc mỡ mà nói rằng: “Tuy nam tử mạnh mẽ không thể so với nữ tử yêu kiều, nhưng để lại sẹo đều không tốt, ngươi phải nhớ kỹ mà dùng.”
Nàng nhìn ta cười cười, lúc nàng quay đi ta gọi lại:
“Cô nương họ gì?”
Nàng không trả lời, chỉ cười.
Ta cũng không biết nàng cười lên lại đẹp như vậy.
Chỉ một cái chớp mắt, ta sẵn sàng bảo vệ nụ cười này mãi mãi.
Ngày đó trở về, ta liền phái người tìm hiểu về A Lăng, khi biết nàng cùng Cố Khinh Chu từ nhỏ đã có hôn ước, ta liền không vui.
Lần thứ hai gặp A Lăng là khi nàng đang ngồi bên ao cho cá ăn.
Thấy ta đi tới, nàng chào hỏi trước.
Nàng đem gói thức ăn cho cá chia một nửa.
Nàng nói: “Cho cá ăn với ta không, một người buồn lắm, hai người ngồi chung cho vúi!”
Ta không chút do dự mà đồng ý.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời ta cười nhiều như vậy.
Từ đó về sau, ta luôn nghe ngóng tin tức của nàng ở khắp nơi.
Theo thời gian lớn lên, A Lăng trổ mã càng xinh đẹp, ta cũng giống như măng non phất cao, mọi người đều nói ta rất đẹp trai.
Ta vốn không có cơ hội ra cung nhiều, có vài lần ra cung muốn tìm gặp nàng, đều là lúc nàng ở bên cạnh Cố Khinh Chu.
Tình cảm thanh mai trúc mã, khiến ta ghen tị.
Bởi vì hắn mà nhiều năm như vậy, ta luôn chỉ biết ngắm nhìn nàng trong bóng tối cô đơn.
Lại qua nữa năm ta đến tuổi trưởng thành, việc thành thân cũng đã được mọi người chuẩn bị.
Nhưng người ta muốn lấy trước sau chỉ có A Lăng.
Nhưng khi đó, trong lòng nàng chỉ có Cố Khinh Chu.
Thôi vậy, ta không muốn làm người xấu, sợ nàng sẽ ghét ta.
Vậy mà khi nàng thành thân, tâm ta đau đớn, nhưng cuối cùng cũng vượt qua được.
Ngày thành thân, đoàn rước dâu đi ngang qua cửa Vương phủ, ta trốn trong phòng một mình mà uống rượu.
Ta say cũng tốt, có thể quên nàng trong giây phút ngắn ngủi kia cũng được.
Lúc ta được phong Vương và ban phủ đệ, cũng là lúc Hung Nô quấy phá biên quan, vì thế ta thỉnh chỉ, lãnh chức Phó tướng đi biên quan.
A Lăng con đường phía trước còn dài, chuyến này hung hiểm, không biết ngày trở về, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ trở thành một nắm đất ở biên quan.
Đã đến lúc ta phải quên đi nàng.
Cuộc sống ở biên quan rất khó khăn, lại có chiến sự, thường xuyên ăn không đủ no.
May mà Hung Nô liên tiếp thất bại, cho nên họ đã viết một lá thư cầu hòa cho Hoàng huynh, cam kết mười năm không xâm phạm.
Ngày Khải Hoàn hồi triều ta gặp lại A Lăng.
Nàng không màng nguy hiểm bản thân, lao ra cứu hài tử dưới vó ngựa của ta.
Ta nhìn thấy nàng từ xa, kích động mà xuống ngựa chạy về phía nàng.
Chỉ có một đoạn ngắn, mà ta cứ tưởng rất dài, hai tay nắm chặt đã thể hiện sự bối rối mà ta che giấu.
Ta lại một lần nữa gần nàng, A Lăng không tô điểm dung nhan, cũng đủ làm ta thất thần.
Ta muốn.
Chỉ cần nàng liếc ta một cái ta cũng cam lòng.
Sau khi biết được A Lăng cùng Cố Khinh Chu đã hòa ly, ta đã trốn trong thư phòng cười ngây ngô cả ngày.
Nhưng mà A Lăng lại tránh né ta, biên quan lại có chiến sự, lúc ta khởi hành, trong lòng vẫn rất nhớ hình bóng của nàng.
Điều ta không hề ngờ là trong Quân doanh ta lại gặp được A Lăng.
Có lẽ ông trời không muốn ta bỏ lỡ nàng.
Sau khi về Biện Kinh, ta trực tiếp vào cung nói rõ lòng mình với Hoàng huyng.
Hoàng huynh nghe xong rất ngạc nhiên: “Con gái của Đường thái y không phải mới hòa ly sao?”
“A Tĩnh, đệ cần phải nghĩ kỹ, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, lại nói lấy cô nương có thân phận như vậy, đệ muốn nữ tử nào mà không có, hà tất tìm một người đã hòa ly.”
Ta cực kỳ quyết tâm: “Nhưng đệ chỉ muốn cưới nàng.”
Hoàng huynh nghe xong hai tay chắp ở phía sau đi qua đi lại.
Ta không biết quyết định của huynh ấy, đứng đợi thật lâu.
Kỳ thực lòng ta rất bất an.
Có lẽ là Hoàng huynh thấy ta kiên định như vậy, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Huynh ấy bất đắc dĩ vẫy vẫy tay nói: “Thôi nếu đệ thích, thì cứ cưới.”
“A Tĩnh từ nhỏ đến lớn đệ chưa từng cầu xin trẫm điều gì, nếu trẫm còn ngăn cản, trong lòng đệ chắc sẽ giận trẫm.”
Ta lập tức vui sướng mà chắp tay thi lễ nói;: “Cảm ơn Hoàng huynh.”
A Lăng, cơ hội cưới nàng lại gần thêm một bước.
Qua ải của Hoàng huynh ta lại tìm đến Phương Hoa điện của mẫu hậu.
Sau khi Hoàng huynh đăng cơ, mẫu hậu không còn quản chuyện trong cung, cả ngày chỉ ở Phương Hoa điện ăn chay niệm Phật.
Nghe nói ta muốn cưới A Lăng, sắc mặt bà cứng đờ: “Con đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta gật gật đầu, đây là người ta mong chờ đã lâu.
“Mẫu hậu nghe nói, cô nương kia đến Quân doanh cứu người, xem ra là một kẻ có thiện tâm.”
“Nhưng mà Tĩnh Nhi, chưa bàn đến gia cảnh chỉ nói đến việc đã từng hòa li đã không xứng với con rồi.”
“Nàng đảm đương không nổi vị trí Vương phí.”
Ta lòng như lửa đốt: “Mẫu hậu.”
“Nhưng thôi.”
“Mẫu hậu trong cung đã quen nhìn mưa gió, nhưng ở tuổi này, cũng đã không còn quan trọng chuyện đó nữa.”
“Nếu con muốn cưới nàng, mẫu hậu cũng không muốn làm kẻ xấu chia rẽ uyên ương nữa.”
“Tĩnh nhi, ngày sau phải đối xử thật tốt với nàng, không được phụ nguoi ta.”
“Mẫu hậu yên tâm, Tĩnh nhi nhất định không phụ nàng.”
Cuối cùng ta cũng được như ý.
Ngày thành thân, miệng ta cười không ngậm lại được luôn.
Chỉ đến khi vén khăn trùm đầu của nàng lên ta mới có cảm giác đây là sự thật.
Nụ cười của A Lăng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
“Cha, sao ngồi một mình ngây ngốc ở đây?”
Một âm thanh từ phía sau, cắt đứt suy nghĩ của ta.
Sau đó một đôi tay nhỏ bé trắng tĩnh nắm lấy tay ta.
Con bé ngẩng đầu tò mò nhìn ta.
Cô bé có khuôn mặt y như A Lăng là con gái của hai chúng ta vừa tròn 3 tuổi.
Đây là tuổi ngây thơ hồn nhiên, mà thê tử của ta đang ở Y quán xem bệnh.
Con bé có lẽ cảm giác được ta nhìn nó, nó nhìn lại cười đến mi mắt cong cong.
Đây là cuộc sống yên bình mà ta muốn có nhất.
A Lăng, cuối cùng nàng không phải là giấc mộng xa vời mỗi đêm của ta nữa.
The End