Chương 20 - MỘ XUÂN PHONG

Dư luận như một mồi lửa, chỉ cần thổi một chút là có thể bùng cháy.

 

Cố phu nhân là người sĩ diện như vậy, nhưng có thể náo loạn đến mức mẹ ta cũng biết, có thể nói Cố phu nhân thật sự không thích Ngụy Chiêu Như, không thèm để ý gì đến mặt mũi nữa.

 

Sau khi cùng mẹ nói chuyện vài ngày sau ta lại gặp Cố Khinh Chu trên đường.

 

Hắn dường như gầy đi, trong mắt chứa đầy ưu thương.

 

Hắn nhìn ta: “Thanh Lăng, nghe nói vài ngày nữa nàng sẽ thành thân, chúc mừng nàng!”

 

Ta nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”

 

Hắn buồn bã nói:

 

“Thanh Lăng, trước kia là ta có lỗi với nàng.”

 

Hắn còn muốn nói gì đó, ta vội vàng cắt ngang:

 

“Cố công tử, ta còn có chuyện quan trọng muốn xử lý, đi trước cáo từ.”

 

Khoảnh khắc xoay người rời đi, ta còn nghe hắn lẩm bẩm: 

 

“Không đúng, không đúng, nàng trước kia đều gọi ta Khinh Nhu ca ca..”

 

Cố Khinh Chu, tất nhiên là có người nguyện ý gọi ngươi là Khinh Nhu ca ca, nhưng nhất định không phải là ta.

 

(có không giữ mất tiếc ghê)

 

24.

 

Trước khi thành thân một ngày, Kỳ Tĩnh trèo tường đột nhập vào khuê phòng của ta.

 

Ta tức giận đến đấm vào ngực hắn, người ta nói trước một ngày thành thân không thể gặp mặt, chàng thật to gan.

 

“Thanh Lăng, ta thật sự thực vui mừng nàng sắp trở thành thê tử của ta a.”

 

Nói xong liền nhăn răng cười như một tên ngốc, hiếm khi thấy bộ dáng này của Kỳ Tĩnh.

 

Ngày đó trăng ẩn vào mây, không biết có phải là do không khí hay không, Kỳ Tĩnh hôn ta đến mức thở không nổi.

 

Nhìn nam tử trước mặt mãn tâm mãn nhãn, khóe mắt ta cay cay.

 

Hắn thấy ta rơi lệ, nháy mắt gấp đến đỏ mắt, chân tay luống cuống mà dỗ ta đừng khóc, còn bảo đảm nói về sau nếu ta không đồng ý sẽ không làm như vậy nữa.

 

Ta thực sự tức giận bật cười với hắn, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, hắn giúp ta nhẹ nhàng lau đi.

 

Chúng ta ở Biện Kinh cử hành hôn lễ, kiệu tám người nâng, thập lí hồng trang, hàng sính lễ dài nhìn không thấy điểm cuối, tất cả là do hắn sắp xếp an bài.

 

Vì hắn rất chân thành nên ta tin hắn.

 

Xuân tiêu nhất khắc thiên kim, (hí hí) những lời ta chưa kịp nói đã bị hắn nuốt hết vào bụng.

 

Chân trời đã có tia nắng ban mai hơi lộ ra, gà gáy không ngừng, mới chịu bỏ ra, ta ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, tùy ý hắn ôm đi rửa sạch. (hí hí)

 

Nam nhân này quả thật đáng sợ, làm ta cả đêm ngủ không ngủ được.

 

Ngày thứ hai, hắn và ta cùng tiến cung diện thánh, sau khi vào cung, liền đi thỉnh an cha mẹ, mẹ lôi kéo ta nói vài câu chuyện riêng tư, làm ta đỏ cả mặt.

 

Biết được cha đã xin Thánh thượng từ quan, tính toán thu dọn ở đây một chút sẽ cùng ta ra biên quan mở Y quán.

 

Khi biết tin, ta mừng đến rơi nước mắt, Kỳ Tĩnh ôm vai ta, cụp mắt nhìn ta dịu dàng.

 

Tạ sư huynh là con cháu quan gia,  cha mẹ hắn muốn hắn theo đuổi con đường làm quan nên Y quán ở Biện Kinh sẽ giao cho Cố sư huynh phụ trách, sau khi mọi việc đã thu xếp xong ta mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Ngày thứ ba, cả nhà chúng ta xuất phát đi biên quan, Kỳ Tĩnh sợ ta mệt, sắp xếp xe ngựa cực kỳ thoải mái.

 

Ta đang ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng cười sảng khoái của nam nhân trước mặt, không khỏi vén rèm lên, thò đầu ra ngoài: “Phu quân, ta cũng muốn cưỡi ngựa.”

 

Ta thấy hắn quay lại nhìn ta, ánh mắt đầy ấm áp, tiếng cười sảng khoái lại vang lên.

 

"Được."

 

Ta cũng mỉm cười, con đường phía trước còn dài,  nhưng có chàng là đủ rồi.

 

"Chọn một nơi để sống, cùng nhau già đi."

 

A Lăng, nàng là hạnh phúc mà ta tìm lại được - Kỳ Tĩnh.

 

The End.

.

 

Phiên Ngoại:

 

Cố Khinh Chu

 

Ngày nàng ấy đại hôn, ta đứng trong đám người nhốn nháo nhìn kiệu hoa từ từ lướt qua.

 

Khắp nơi một màu đỏ rực chói mắt, chói hơn cả bầu trời ta vô thức che mắt lại.

 

Cảnh tượng vui vẻ như vậy nhưng ta lại chạnh lòng, không dám nhìn thẳng.

 

Bởi vì tân nương trên kiệu kia là người mà ta yêu nhất.

 

Nhớ tới lần đầu gặp gỡ, nàng ngoan ngoãn nhã nhặn lịch sự mà đứng ở hiên nhà, gió nhẹ sậu khởi, cánh hoa bay xuống.