Chương 23 - Mộ Vũ Tiêu

Ngoại truyện: Khương Ý Nhu

 

Năm ta gặp Bùi Hoàn, ta chỉ mới bảy tuổi, lúc đó được tuyển vào cung làm thư đồng cho các Hoàng tử và Công chúa.

 

Nói là làm thư đồng nhưng thực chất chính là chọn từ đám trẻ con ấy ra người sẽ làm Hoàng hậu hoặc Phò mã tương lai.

 

Khi đó, A Hoàn không được sủng ái lắm. Ngoài ta, tiểu công tử nhà Thượng thư họ Thôi và cặp huynh muội nhà tướng quân họ Đoàn, hắn chẳng có ai làm bạn với hắn cả.

 

Năm đứa chúng ta ngày nào cũng ríu rít nói cười, chỉ có ở cùng bọn ta, A Hoàn mới nở nụ cười trên môi.

 

Thôi Hạo ngốc nghếch cứ luôn quẩn quanh bên Đoàn Vân Diêu, bày đủ trò như một chú hề để chọc nàng ấy cười.

 

Nhưng ích gì đâu, số mệnh nàng ấy đã định sẵn sẽ phải gả cho Thái tử tương lai và ta cũng vậy.

 

Xét về xuất thân lẫn dung mạo, ta và Đoàn Vân Diêu đều là những cô nương xuất sắc nhất trong đám.

 

Hai chúng ta một văn một võ nhưng đừng hiểu nhầm, võ là ta, còn văn là nàng ấy.

 

Người lớn thường đùa rằng, con gái nhà tướng quân thì dịu dàng yếu đuối, còn con gái nhà Thượng thư lại thích múa đao cầm kiếm. Sau này nếu như cả hai cùng gả cho một phu quân, không biết sẽ thế nào đây.

 

Phụ thân bảo rằng biểu đệ Bùi Việt thông minh lanh lợi, được Hoàng thượng yêu quý hơn, bảo ta nên gần gũi với hắn ta. Nhưng ta chẳng ưa tên tiểu quỷ tự phụ ấy chút nào.

 

A Hoàn không có cô nương nào thích, tốt thôi, vậy sẽ chẳng có ai tranh với ta, hắn chỉ là của riêng ta mà thôi.

 

Ngày nào ta cũng kè kè bên cạnh hắn, nếu có ai bắt nạt hắn, ta sẽ cầm nhánh cây lao tới chắn trước mặt hắn mà nói: "A Hoàn, đừng sợ."

 

Hắn luôn nhìn ta với ánh mắt lấp lánh, gọi ta là Ý Nhu, bảo rằng ta là biểu muội của hắn, là người thân thiết nhất của hắn.

 

Hắn cười đẹp đến mức như thể tất cả ánh sao trên trời đều rơi vào mắt hắn.

 

Lúc ấy ta đã nghĩ, vì hắn, ta có thể làm bất cứ điều gì.

 

Sau này, phụ thân ta lật đổ Thôi Thượng thư, cô cô của ta cũng trở thành Hoàng hậu.

 

Thôi Thượng thư bị liên lụy, bị xử tội chết. Tội nghiệp Thôi Hạo, từ bạn thuở nhỏ chơi chung với chúng ta trở thành thái giám hầu hạ trong cung.

 

Đoàn Vân Diêu vì hắn mà khóc lóc suốt ba ngày, ta thấy A Hoàn ngồi bên cạnh an ủi nàng ấy, ta tự nhủ rằng chẳng có gì to tát, bọn họ chỉ là bằng hữu mà thôi.

 

A Hoàn nói hắn thích ta, chỉ khi làm Thái tử hắn mới có thể ở bên cạnh ta.

 

Thế là ta quỳ trong thư phòng của phụ thân, tuyệt thực ba ngày, cầu xin người giúp A Hoàn lên làm Thái tử, nói rằng ngoài hắn, ta sẽ không gả cho người nào khác

 

Phụ thân thở dài, đồng ý.

 

Ta biết, người không chỉ vì ta, mà còn vì A Hoàn ngoan ngoãn hơn A Việt.

 

Vài năm sau, ta và Đoàn Vân Diêu cùng gả cho A Hoàn.

 

Ta thuận lợi từ Thái tử phi trở thành Hoàng hậu, Đoàn Vân Diêu cũng làm Quý phi nhưng ta không có chút nào ghen tị, vì ta và nàng ấy không giống nhau. Ta là người thân thiết nhất của A Hoàn.

 

A Hoàn đối với ta rất tốt. Chúng ta có hai đứa con, A Trạm và Dục Nhi, chúng đều là những đứa trẻ ngoan hiền đáng yêu. A Trạm vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử. Ta nghĩ rằng gia đình ta sẽ mãi sống yên bình và hạnh phúc như thế.

 

Nhưng rồi, khi A Hoàn dần xa cách phụ thân ta trên triều đình, số ngày hắn ở lại cung Cầm Sắt cũng ngày càng nhiều.

 

Từ ánh mắt Đoàn Vân Diêu nhìn hắn, ta biết rằng nàng ấy cũng đã yêu hắn. Ta cuối cùng không thể ngăn nổi sự ghen tuông trong lòng mình nữa.

 

Người nhà Đoàn gia dần dần thâm nhập từ quân đội vào triều đình, còn Bùi Hoàn thì lặng lẽ thoát khỏi sự kiểm soát của phụ thân ta.

 

Sắc mặt phụ thân trở nên khó coi, bởi điều ông không thể chấp nhận nhất chính là việc quyền lực rơi vào tay kẻ khác. Vì vậy, ông ra tay không chút nương tình, gán cho Đoàn gia tội danh thông đồng với địch, toàn tộc bị diệt.

 

Bùi Hoàn muốn cứu bọn họ nhưng trước sức ép dồn dập từ Tam ty và ngôn quan, cuối cùng hắn đành bất lực, Đoàn gia chịu cảnh diệt môn.

 

Hắn sai Thôi Hạo âm thầm cứu hai đứa con của Đoàn Vân Phong nhưng lại không thể cứu được Đoàn Vân Diêu.

 

Trước khi uống chén rượu độc, nàng ấy vừa khóc lóc vừa quỳ trước chân ta, cầu xin ta chăm sóc con trai nàng ấy.

 

Nhưng nàng ấy mãi mãi không thể biết rằng, sau khi nàng ấy chết, người hà khắc với A Diễn nhất không phải là ta, mà chính là người từng đầu gối tay ấp với nàng ấy.