Chương 22 - Mộ Vũ Tiêu

Trong chớp mắt, nước mắt hắn như tuyết tan, tuôn trào không ngừng, giọng nói run rẩy mãnh liệt.

 

"Tiêu Tiêu? Thật sự là muội sao Tiêu Tiêu? Muội vẫn còn sống?"

 

Lồng n.g.ự.c ta bắt đầu đau nhói, cơ thể không vững nữa, ngã vào người hắn.

 

"Ca ca, sao bây giờ huynh mới đến tìm muội? Tiêu Tiêu muốn về nhà..."

 

Ta cố gắng nở ra một nụ cười, đưa tay chạm vào gương mặt thô ráp và vết sẹo ngoằn ngoèo của hắn.

 

Mười năm qua, hắn chắc chắn đã chịu không ít khổ sở.

 

Hắn quỳ sụp xuống đất, hai cánh tay siết chặt lấy ta, khiến ta gần như nghẹt thở.

 

"Tiêu Tiêu, xin lỗi, là lỗi của ca ca. Sau này ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội thật tốt... sẽ không để muội chịu khổ nữa..."

 

Vị tiểu tướng quân cứng cỏi giờ đây khóc nức nở, nước mũi còn phồng lên. Phải biết rằng, ngày xưa hắn chưa từng rơi một giọt nước mắt.

 

Đó là huynh trưởng ruột thịt của ta. Dù thường hay cãi nhau với hắn, ta vẫn thực lòng yêu thương hắn.

 

Ta vẫn thường nghĩ, nếu ngày đó mẫu thân hỏi ý kiến ta, có lẽ ta cũng sẽ đồng ý c.h.ế.t thay hắn.

 

"Ca ca, huynh còn nhớ không? Huynh nợ muội một mạng sống, nợ một cái đèn lồng đầu hổ, mười tám cái bánh đào mật, và... một con chuồn chuồn tre... Hôm nay huynh trả hết cho muội được không?"

 

Lồng n.g.ự.c đau nhói, cảm giác như cả ngũ tạng đều bị nghiền nát. Một dòng m.á.u trào ra từ khóe miệng.

 

"Được... được... Tiêu Tiêu, muội bi làm sao vậy? Gọi quân y mau! Quân y!"

 

Sắc mặt hắn tái nhợt, hoảng hốt hét to ra ngoài cửa.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, cố gắng ngẩng người lên ghé sát tai huynh.

 

"Ta nợ Bùi Trạm một mạng. Huynh tha cho hắn đi, chúng ta coi như... coi như không ai nợ ai nữa, được không? Hứa với ta..."

 

Hắn nhìn ta qua đôi mắt long lanh đầy nước, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm lại đầy vẻ đau đớn. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng gật đầu.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm. Toàn bộ sức lực như bị rút cạn, thì ra c.h.ế.t lại khó chịu như vậy.

 

Cánh cửa lại bị đẩy mạnh, những bước chân lộn xộn vang lên từ xa đến gần.

 

"Tiêu Tiêu? Sao nàng lại ở đây? Ta đã g.i.ế.c sạch đám người Lâm gia rồi, nàng sẽ là Hoàng hậu của ta, được không?"

 

Ta khó nhọc mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của A Diễn.

 

"Không được." Ta yếu ớt lắc đầu: "Ta đã nói từ lâu rồi, ta không muốn gả cho ngươi..."

 

Nếu hắn biết ta thả Bùi Trạm đi, nhất định sẽ tức giận. Nhưng không sao, ta đã tự trừng phạt mình thay cho hắn rồi.

 

Một ngụm m.á.u lớn lại trào ra từ miệng, A Diễn siết chặt bàn tay lạnh giá của ta.

 

Ta đau lòng nhận ra, mình vẫn còn lưu luyến hơi ấm từ bàn tay hắn.

 

"Tiêu Tiêu, nàng làm sao thế? Đừng làm ta sợ, ta chỉ có một mình nàng thôi... chỉ có một mình nàng thôi..."

 

Hắn khóc đỏ cả vành mắt, trông giống hệt con thỏ xấu xí hắn từng tặng ta.

 

Bỗng nhiên, ta mềm lòng, buông ra lời nói dối cuối cùng trong cuộc đời mình.

 

"A Diễn, kiếp sau đi, kiếp sau ta sẽ gả cho ngươi..."

 

Ý thức dần trở nên mơ hồ, cơ thể nhẹ bẫng. Ký ức như chiếc đèn kéo quân quay vòng trong đầu.

 

Lúc thì là hình ảnh chơi ném tuyết cùng ca ca trên cánh đồng tuyết. Lúc lại là cảnh chui vào chăn lạnh cùng A Diễn thì thầm chuyện trò. Lúc nữa lại cùng Bùi Trạm bước đi giữa phố xá rực rỡ đèn lồng của ngày lễ Thượng Nguyên.

 

Cuối cùng, ta thấy mẫu thân đứng dưới cây đào đang nở rộ, mỉm cười rơi lệ nhìn ta.

 

Trước khi đưa ta lên xe tù, mẫu thân đã ôm ta thật chặt, dịu dàng thì thầm bên tai: "Tiêu Tiêu, đừng sợ, mẫu thân ở dưới đó đợi con."

 

Mẫu thân ơi, Tiêu Tiêu đã suy nghĩ suốt mười năm, cuối cùng vẫn quyết định tha thứ cho mẫu thân rồi.

 

Dù không bằng ca ca, nhưng mẫu thân cũng yêu Tiêu Tiêu rất nhiều, đúng không?

 

Giống như con yêu A Diễn, yêu A Trạm và yêu Dục nhi vậy.

 

A Diễn của ta, kiếp sau nhất định phải tìm một cô nương mạnh mẽ hơn ta.

 

Tiêu Tiêu là một nữ tử vô dụng, phải sớm trở về nhà thôi...

 

Mẫu thân ơi, mẫu thân vẫn đang đợi con chứ?