Chương 24 - Mộ Vũ Tiêu

Để phụ thân ta không sinh lòng nghi kỵ, Bùi Hoàn lạnh nhạt với A Diễn đến cực độ.

 

Còn điều duy nhất ta có thể làm là sai cung nhân tăng thêm khẩu phần ăn cho đứa trẻ, gửi đến vài bó than sưởi ấm trong mùa đông.

 

Dần dần, ta nhận ra rằng Bùi Hoàn không thích A Trạm, cũng chẳng thích A Diễn. Vì một đứa thì không giống hắn, còn đứa kia thì lại quá giống.

 

Sau cái c.h.ế.t của Đoàn Vân Diêu, ta và Bùi Hoàn không thể quay trở lại như lúc trước được nữa. Ngày mồng một và mười lăm trở thành những đêm ta khắc khoải mong chờ.

 

Ta biết hắn hận phụ thân ta đến tận xương tủy, dù bề ngoài vẫn nở nụ cười với ta nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo đến mức khiến ta run sợ.

 

A Trạm và Dục Nhi dần lớn lên, cả hai đều nghịch ngợm và không thích đọc sách.

 

Dục Nhi có thể bỏ qua nhưng A Trạm là Thái tử, nên ta buộc phải ép thằng bé chăm chỉ học hành. Ta không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Bùi Hoàn.

 

Một ngày nọ, A Trạm bỗng nhiên thay đổi, bắt đầu miệt mài học chính luận.

 

Trong ánh mắt chăm chú của thằng bé, ta thấy thấp thoáng hình bóng của một người, một cô nương rất giống Đoàn Vân Diêu.

 

Ta mơ hồ đoán ra đôi chút. Có lẽ, đó chính là con gái của Đoàn Vân Phong.

 

Cô nương ấy tên là Mộ Xuân, một người trầm lặng và ngoan ngoãn nhưng lại trở thành lý do đầu tiên khiến A Trạm cãi lại lệnh ta.

 

Thằng bé quỳ gối trước mặt ta, khóc nức nở đập đầu xuống sàn tạo ra tiếng vang lớn. Da đầu bị trầy xước, m.á.u rỉ ra khiến lòng ta nhói đau.

 

Thằng bé cầu xin ta cho cô nương kia một danh phận thuộc chi thứ của Khương gia, để nàng có thể trở thành Thái tử phi.

 

Ta im lặng nhìn thằng bé từ khẩn cầu chuyển sang đe dọa. Cuối cùng, thằng bé nói nếu không thể cưới nàng, thằng bé sẽ từ bỏ ngôi thái tử.

 

Ta không kiềm được mà bật cười chua chát. Điều mà Bùi Hoàn từng khao khát mà không thể có, giờ đây, thằng bé lại xem nhẹ tựa lông hồng.

 

Thằng bé đã được bảo bọc quá tốt, ngây thơ đến mức nghĩ rằng mình có tư cách để thương lượng.

 

Ta nhìn thẳng vào mắt thằng bé, chậm rãi nói ra từng chữ một cảnh cáo rằng nếu thằng bé còn dám dây dưa với cô nương đó, ta sẽ sai A Thất g.i.ế.c nàng.

 

Ánh mắt oán hận và tuyệt vọng của thằng bé khiến ta không thể nào quên nhưng ta buộc phải khiến thằng bé hiểu rõ cái giá của việc sinh ra trong hoàng tộc.

 

Rất nhanh sau đó, thánh chỉ của cô cô ban hôn cho A Trạm được truyền xuống.

 

A Trạm cầu xin ta cho thằng bé được gặp Mộ Xuân lần cuối tại Hoán Y cục, hứa rằng từ nay sẽ không bao giờ nhìn nàng thêm lần nào nữa, chỉ mong ta bảo vệ sự bình yên cho nàng.

 

Ta thở dài, nhắm mắt đồng ý.

 

Sau khi trở về từ Hoán Y cục, thằng bé giống như mất đi hồn phách, từ một thiếu niên hoạt bát trở thành một cục đất im lặng.

 

Ta giữ đúng lời hứa bảo vệ Mộ Xuân, để nàng đến Thọ Khang Cung hầu hạ cô cô, dự tính sau vài năm sẽ gả nàng cho một người tốt, rời khỏi nơi thị phi này.

 

Nhưng ta không ngờ rằng, sau khi phụ thân ngã bệnh, sự suy tàn của Khương gia lại đến nhanh như vậy.

 

Bùi Hoàn từng bước ép sát, còn ta thì chẳng còn khả năng bảo vệ bất kỳ ai.

 

Để củng cố địa vị Thái tử của A Trạm, cũng như tìm chỗ dựa cho Dục Nhi, ta cầu xin Bùi Hoàn gả nàng cho vị tân quý nhân đang được sủng ái.

 

Đêm trước ngày xuất giá, Dục Nhi khóc cả đêm. Nghe tiếng nàng trong mơ không ngừng gọi tên A Thất, lòng ta đau đớn đến rơi nước mắt.

 

Nhưng tất cả cuối cùng cũng trở thành vô ích. Không đầy ba tháng sau khi cô cô qua đời, Khương gia đã hoàn toàn sụp đổ. Ta biết Bùi Hoàn đã chờ đợi ngày này quá lâu.

 

Trong mỗi đêm lạnh lẽo trong cấm viên, ta cuối cùng không thể không đối mặt với kết cục lan nhân nhữ quả*.

 

Lan nhân nhứ quả [兰因絮果]: Đây là một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng khi kết thúc đau thương

 

Có lẽ sau bao năm nghi kỵ, tình cảm thuở thiếu thời đã tan thành mây khói.

 

Vậy nên, ngay cả ta cũng ngạc nhiên khi biết tin ca ca dẫn cấm quân tấn công Huyền Vũ Môn, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong ta vẫn là bảo vệ hắn.

 

Đám thái giám cứu được A Trạm nhưng ta không đi cùng bọn họ.

 

Ta nhặt một thanh kiếm dính m.á.u từ đống xác chết. Đôi tay đã gần hai mươi năm không chạm vào kiếm nay lại run lên vì phấn khích.

 

Trong Điện Càn Dương, người chỉ tay buộc tội Bùi Hoàn lại chính là Thôi Hạo. Trong khoảnh khắc, ta lập tức hiểu rõ tất cả, lao vào điện, vung kiếm chắn trước mặt hắn.

 

Hắn lại dịu dàng gọi tên ta: "Ý Nhu."

 

Hốc mắt ta cay xè, mọi oán hận trong lòng phút chốc tan biến.

 

Hai mươi năm trời bỗng chốc sụp đổ, muôn vàn dịu dàng một lần nữa tràn về như dòng lũ.

 

"A Hoàn, đừng sợ."

 

Dường như tất cả quay trở lại năm ta bảy tuổi, lần đầu tiên gặp hắn, ngây thơ không chút nghi ngờ.

 

Chỉ là lần này, ta không thể bảo vệ hắn được nữa.

 

Máu từ n.g.ự.c chúng ta tuôn ra, hòa lẫn vào nhau.

 

Ta nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt hắn, vẫn sáng rực như thuở ban đầu.

 

Hóa ra, ta vẫn là người thân thiết nhất với hắn.

 

Chẳng còn gì có thể chia lìa chúng ta được nữa...