Chương 17 - MINH NGUYỆT BẤT KHẢ TRUY

Mấy năm trước mẫu thân đúng là có ý muốn để ta và Thôi gia kết thân, nhưng chưa từng có hành động cụ thể nào. Hiện giờ ta đã có thê tử càng không thể ở bên muội ấy.

 

Trước mặt Thôi Uẩn, ta trịnh trọng mà từ chối ý nghĩ hoang đường của Thôi Uyển Âm.

 

Thôi Uyển Âm sửng sốt vài giây, sau đó ôm mặt khóc thút thít.

 

Thôi Uẩn đau lòng, định mở miệng thuyết phục.

 

Ta đứng dậy rất nhanh, chặn miêng hắn trước: “Đa tạ biểu muội hậu ái, nhưng Tạ Ngọc ta đời này chỉ có một thê tử duy nhất là Thanh Nguyệt Công chúa, lòng ta chỉ có Công chúa, nguyện cùng nàng một đời một kiếp một đôi.”

 

4.

 

Ta chưa từng dự đoán được, Thôi Uyển Âm lại có lá gan đi tìm Tiêu Thanh Nguyệt.

 

Nếu không phải Thôi Uẩn báo tin ta cũng không biết, hắn lo lắng an nguy của Thôi Uyển Âm, cầu xin ta ra mặt cứu nàng.

 

Ở trong miệng hắn, muội muội của hắn là nữ tử khuê các ngây thơ, Tiêu Thanh Nguyệt là ác phụ tàn độc hại người.

 

Ta tỏ vẻ không vui: “Nói năng lỗ mãng với Công chúa,ta đánh gãy chân của ngươi.”

 

Thôi Uẩn cũng ý thức được lời nói của mình không đúng, ta lỗi với ta.

 

Nhưng khi ta đứng dậy lệnh cho Hạ nhân chuẩn bị ngựa lại nghe hắn lẩm bẩm sau lưng ta một câu: “Cũng không trách được ta, nàng chính là người dám đẩy cả muội muội của mình xuống nước.”

 

Ta siết chặt nắm tay, lí trí nói cho ta biết, lúc này càng mau chóng tìm được Công chúa càng tốt.

 

Khi đến Sơn trang, Thôi Uyển Âm đang quỳ ở chính điện cầu xin Tiêu Thanh Nguyệt nạp vào cửa làm thiếp.

 

Ta sợ nàng hiểu lầm, vội vàng cùng nàng giải thích: ““Tâm tính của Uyển Âm muội muội vẫn còn trẻ con, từ nhỏ đã quen gây chuyện trong nhà, Tạ Ngọc thay muội muội thỉnh tội với Công chúa, mong Công chúa đừng so đo với nàng.”

 

Lại lo lắng cho thanh danh của Thôi Uyển Âm mà nói Thôi Uẩn mau đưa muội muội của hắn trở về Thôi gia.

 

Chạng vạng tối, ta lại đến phòng của Tiêu Thanh Nguyệt giải thích mọi chuyện, nói cho nàng biết chỉ vì Thôi Uyển Âm bất mãn với mối hôn sự trong nhà định ra nên đã chạy đến Kinh thành làm loạn.

 

Nàng lặng lẽ lắng nghe rồi mỉm cười dịu dàng với ta.

 

Khi ta cho rằng nàng sẽ tha thứ, không ngờ giây tiếp theo nàng lại trực tiếp đưa thư hòa li, còn mong ta đừng phụ tình nghĩa của Thôi Uyển Âm.

 

Ta và Thôi Uyển Âm có tình nghĩa gì?

 

Nàng đã hiểu lầm ta quá sâu sắc.

 

Ta lại bất chấp tất cả, đem toàn bộ lời nói trong lòng của mình nói cho nàng nghe, sợ bây giờ không nói sau này sẽ không còn cơ hội.

 

Từ đáy lòng ta, hận không thể khoét trái tim mình ra cho Tiêu Thanh Nguyệt.

 

Nàng một chữ cũng không chịu tin, phủ nhận tấm lòng của ta, nói ta chỉ là không cam lòng mà thôi.

 

Ta bị nàng chọc tức đến đau đầu.

 

Sống hơn hai mươi năm chẳng lẽ ta thích một người hay không trong lòng ta cũng không hiểu rõ hay sao?

 

Lần đầu tiên trong ba năm chung sống, ta mới nhận ta cô nương này cứng đầu đến mức nào.

 

Nhưng ta đã đặt nàng trong tim rồi, khổ sở đến chet, nhưng lại không biết làm sao giải thích với nàng.

 

Ta chưa bao giờ cảm thấy thất bại đến thế.

 

Nếu trong lòng nàng thật sự có ai đó, ta còn có thể quang minh chính đại mà cạnh tranh, nhưng nàng lại nói nàng không còn mong muốn chuyện nam nữ thường tình.

 

Yêu một cô nương như vậy, ta thật sự cũng không biết làm thế nào mới đúng.

 

Đầu óc ta hỗn loạn, không tìm ra được cách nào.

 

Lúc này ta và nàng đều rất kích động, không nên tiếp tục tranh luận, ta từ trong phòng nàng lui ra.

 

Lại không nghĩ lần lui bước này, lại khiến bản thân lui đến đường cùng.

 

6.

 

Ngoại tổ của Tiêu Thanh Nguyệt bệnh nặng, nàng xin Bệ hạ đi Tĩnh Châu thăm người thân.

 

Ta muốn đi cùng nàng lại bị nàng từ chối.

 

Ta thật thất bại, rồi lại sợ ép nàng quá mức nàng sẽ chán ghét ta.

 

Phủ Công chúa nơi nào cũng lưu lại bóng dáng của nàng, trong Hoa viên có hoa nàng trồng, hồ nước có đám cá chép nàng nuôi.

 

Ta một mình trong phủ, cảm thấy những suy nghĩ trong lòng như đám cỏ dại, mọc bừa bãi và càng ngày càng mạnh mẽ hơn.