Chương 16 - MINH NGUYỆT BẤT KHẢ TRUY

Nàng đúng là có một miếng ngọc bội của Cốc chủ Dược Vương cốc, là khi chúng ta thành hôn Bạch Vân quan chủ tặng quà thành hôn, vốn là để nàng dùng bảo vệ bản thân.

 

Ta không ngờ nàng lại dùng miếng ngọc bội này để xin đan dược cho bá mẫu.

 

Bá phụ là người cương trực ghét a dua nịnh hót, Bệ hạ tứ hôn cắt đứt con đường làm quan của ta, nhưng ông chưa bao giờ trách móc Tiêu Thanh Nguyệt, ngày thường còn khuyên dạy ta, thế đạo này vốn đã rất khó khăn với nữ tử, muốn ta tốt với Tiêu Thanh Nguyệt một chút.

 

Lần này Tiêu Thanh Nguyệt đã ra tay cứu giúp bá mẫu, bá phụ cực kỳ cảm kích, cũng rất vui mừng.

 

“Công chúa không giống những đứa trẻ lớn lên ở thâm cung, nàng nhìn qua cảm giác không dễ tiếp cận, nhưng tấm lòng lại rất tốt.”

 

Tái ông mất ngựa, ông khuyên ta thử mở lòng với Tiêu Thanh Nguyệt.

 

Ban đêm, ta trằn trọc.

 

Tiêu Thanh Nguyệt là một cô nương thật tốt bụng, thân phận nàng tôn quý nhưng không ương ngạnh, đối với Trưởng bối khiêm tốn hữu lễ, đối với Hạ nhân cũng chưa từng khắt khe.

.

Nếu chúng ta đã là phu thê, sao không thể cố gắng tiến thêm một bước với nàng?

 

Biết được Tiêu Thanh Nguyệt yêu thích vẽ tranh, ta liền cố ý vẽ một bức, làm quà sinh thần cho nàng.

 

Nhưng khi ta đem bức tranh cho nàng, nàng lại chưa từng xem một cái.

 

Thái độ của nàng khiến ta rất thất vọng.

 

Ta thật sự không hiểu, nàng đối với người khác rất tốt, tại sao lại luôn giữ khoảng cách đối với mình ta.

 

Chẳng lẽ ta là hồng thủy mãnh thú, sẽ ăn thịt nàng sao?

 

3

 

Vào năm Vĩnh Xương thứ hai mươi mốt, ta đã hoàn toàn bội phục nàng.

 

Năm đó U Châu hạn hán.

 

Những năm gần đây, Hung Nô xâm phạm Bắc cương, chiến tranh liên miên làm Quốc khố cạn kiệt, Triều đình không đủ ngân lượng để cứu tế.

 

Mắt thấy tình tình Thiên tai ngày càng nghiêm trọng, là Tiêu Thanh Nguyệt đứng ra, quyên tiền cùng với các nữ quyến trong Kinh thành, còn trích một nửa tài sản của mình để cứu tế, giải quyết mối họa trước mắt.

 

Ta biết nàng mỗi tháng vào ngày mười lăm sẽ đến thành Tây để phát cháo từ thiện cho dân nghèo. Nhưng ta chưa từng nghĩ rằng nàng có thể thuyết phục nhiều người chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy để cứu tế.

 

Chuyện của U Châu cũng nhằm vào Trung Thu.

 

Cung yến Trung thu, Bệ hạ muốn công khai ban thưởng cho Tiêu Thanh Nguyệt trước mặt mọi người. Nàng lại nói bản thân mình là Công chúa vì quân phân ưu, vì dân giải nạn, đều là bổn phận.

 

Lời vừa nói ra, có rất nhiều người trong điện khen ngợi.

 

Ta cẩn thận ngồi bên cạnh nàng, lòng có chút vui mừng.

 

Thê tử của ta có tình có nghĩa, chứa cả thiên hạ trong lòng, nữ tử như vậy, sao lại không khiến người ta ngưỡng mộ cho được?

 

Bệ hạ long nhan đại duyệt, trước mặt mọi người ban cho nàng một nguyện vọng. Sợ nàng từ chối, lại nói rõ đây không phải là ban thưởng quân thần mà là tấm lòng của phụ thân khen ngợi nữ nhi.

 

Lúc này Tiêu Thanh Nguyệt không còn từ chối.

 

Lúc này ta cũng không hề biết rằng, sau này nàng sẽ dùng nguyện vọng này để hòa li với ta.

 

Mà khiến cho ta cả phản đối cũng không thể.

 

 

4.

 

Dù ta có làm bất cứ điều gì tốt, Tiêu Thanh Nguyệt trước sau vẫn giữ khoảng cách với ta.

 

Ta nghĩ trăm ngàn lần không ra, buồn khổ không thôi.

 

Vừa đúng lúc Thôi Uẩn đưa bái thiếp, mời ta qua phủ một lần.

 

Ta với hắn là họ hàng, lúc niên thiếu cùng nhau tu học trên núi, hẹn cùng nhau sua này sẽ cống hiến cho Triều đình. Chỉ là sau này ta lại làm Phò mã, mà hắn công sự bận rộn, ít có qua lại.

 

Những tưởng lần này chỉ là cuộc gặp gỡ bình thường. Nhưng không ngờ muội muội của hắn Thôi Uyển Âm cũng có mặt.

 

Trưởng bối Thôi gia muốn định hôn ước cho muội ấy, nhưng muội ấy không thích nam tử kia, tình thế cấp bách liền lén đến Kinh thành nhờ cậy huynh trưởng.

 

Muội ấy nói, mắt ngấn lệ: “Biểu ca, người trong lòng muội vẫn luôn là huynh, huynh đừng đuổi muội đi được không?”

 

Ta ngẩn ra, thì ra hôm nay Thôi Uẩn mở tiệc là có tính toán riêng cho thân muội.

 

Mấy năm trước mẫu thân đúng là có ý muốn để ta và Thôi gia kết thân, nhưng chưa từng có hành động cụ thể nào. Hiện giờ ta đã có thê tử càng không thể ở bên muội ấy.