Chương 18 - MINH NGUYỆT BẤT KHẢ TRUY
Thật vất vả mới chờ được Tiêu Thanh Nguyệt hồi Kinh, nàng lại không muốn gặp ta.
Nhẫn Đông cô cô bên cạnh nàng thấy bộ mặt uể oải của ta thì dịu dàng giải thích: “Công chúa đi đường mệt nhọc, Phò mã nên để Công chúa nghỉ ngơi.”
Nếu nói trong phủ này người muốn ta cùng Tiêu Thanh Nguyệt bên nhau nhất, không ai khác chính là Nhẫn Đông cô cô.
Ta tin lời Nhẫn Đông cô cô nói, lại không nghĩ tới Tiêu Thanh Nguyệt đã lén ta đưa thư hòa li cho phụ thân kí.
Nàng mang theo thư hòa li tiến cung, cầu Hoàng thượng chấp nhận cho chúng ta hòa li.
7.
Chuyện chúng ta hòa li đã khiến Kinh thành ồn ào, huyên náo.
Trên phố có lời đồn, phẩm hạnh Tiêu Thanh Nguyệt không tốt, ác ý chen chân vào tình cảm của ta và Thôi Uyển Âm.
Có người biết chuyện đem chuyện ba người chúng ta ra viết thành Thoại bản, mơ hồ ám chỉ ta ỷ vào thân phận Công chúa mà chia rẽ uyên ương.
Quyển Thoại bản này rất thịnh hành ở Kinh thành, quý nữ Kinh thành đều mua cho mình một quyển, thật sự rất hoang đường.
Tiêu Thanh Nguyệt không chịu nổi lời đàm tiếu nên đã rời Kinh đi du ngoạn.
Ta biết đầy là do Thôi Uyển Âm giở trò, ta đi tìm ả ta nói chuyện rõ ràng.
Thôi Uyển Âm không cảm thấy ả làm sai, ngược lại càng kiêu ngạo và vui mừng nói: “Biểu ca, rốt cuộc huynh cũng tới tìm muội, Âm Âm rất nhớ huynh.”
Lại không thèm để ý mà nắm lấy tay ta.
Ta lùi về sau ba bước, giữ khoảng cách với ả ta: “Thôi tiểu thư, lần trước ta đã nói rõ ràng, ta không thích ngươi ta chỉ thích Công chúa.”
Da mặt ả ta dày như tường thành: “Nhưng hai người đã hòa li, muội sẽ làm cho huynh thích muội.”
Ta nhìn ả cười hì hì, cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi còn bé mẫu thân ta dẫn ta đến thăm Thôi gia, ta cũng đã từng gặp mặt Thôi Uyển Âm, trong trí nhớ của ta ả là một cô nương đoan trang, thế nhưng sau khi trưởng thành lại khác biệt như vậy.
Vừa lúc Thôi Uẩn đến, ta nói hắn mau chóng đưa thư nhờ Thôi gia đến đón Thôi Uyển Âm.
Thôi Uyển Âm mặt dày không chịu đi, còn nói ta với ả vốn được trời định là một đôi, ta ở đâu ả sẽ ở đó.
Ta càng thêm chán ghét: “Thôi tiểu thư còn không biết chừng mực, ta sẽ tự tay viết thư gửi Thôi gia.”
Sau khi rời Thôi phủ, ta không dám nơi lỏng cảnh giác, phái người lặng lẽ theo dõi Thôi Uyển Âm.
Sau đó vài ngày, ta đã phát hiện ả ta có chút không bình thường, cứ như bị rối loạn thần kinh và luôn nói chuyện một mình.
Ả còn nói vài từ khó hiểu như: ‘hệ thống, công lược, nhiệm vụ, điểm thương….’
Còn muốn quan sát ả ta thêm mấy ngày thì Ám vệ nói rằng ả ta cho rằng ta không thích ả là do Tiêu Thanh Nguyệt, muốn đổi phương pháp để đối phó với Tiêu Thanh Nguyệt.
Ta nghe Ám vệ bẩm báo, bẻ gãy bút trong tay.
Ngay trong đêm đó ta phái Ám vệ bắt Thôi Uyển Âm nhốt vào một Biệt viện, tiến hành tra khảo.
Lúc đầu ả ta còn nghi ngờ ta đang hù dọa, sau khi ta lấy dụng cụ tra tấn ra, ả lập tức sợ hãi khóc đến chảy nước mắt nước mũi, không còn chút phong phạm của đích nữ Thế gia.
Ả nói ả là người công lược đến từ thế giới khác, nhiệm vụ của ả chính là chinh phục được trái tim của ta.
“Biểu ca, nếu huynh không thích muội, muội sẽ chết.”
Tóc ả rối tung, khóc đến sưng cả mắt.
Nhưng ta nhất định sẽ không nương tay, nhân từ với ả.
Thôi Uyển Âm thật sự đã chet, ta không còn lý do gì để buông tha cho ả.
Ta mời Thôi Uẩn đến Biệt viện, để hắn trốn ở một chỗ khuất, nghe được chính miệng ả ta thừa nhận thân phận thật sự của mình.
Thôi Uẩn rất nhanh đã chấp nhận được sự thật trước mắt, thì ra hắn cũng đã sớm phát hiện Thôi Uyển Âm có chút kì lạ.
Trong ấn tượng của hắn, tiểu muội của mình ôn hòa an tĩnh, tâm khí cao ngạo, không thể vì một nam nhân không yêu mình mà muốn chết muốn sống.
Hắn viết thư thông báo chuyện của Thôi Uyển Âm cho Thôi gia.
Sau khi Thôi gia bàn bạc, đã quyết định đến Kinh thành đưa Thôi Uyển Âm về nhà. Thôi Uẩn nói cho ta biết bọn họ sẽ đưa Thôi Uyển Âm vào Am ni cô, phái người trong giữ.