Chương 5 - Mảnh Ghép Vận Mệnh
Bạch Tư Hành đau lòng ôm chặt lấy cô ta:
“Đừng nói nữa, Tĩnh Tây. Đợi em thật sự trở về nhà họ Tần, tất cả mọi thứ sẽ qua hết.”
Tôi trợn mắt, bật thốt lên:
“Cô ta mà về được mới là lạ!”
Một cái tát từ Tần Tranh Tranh bất ngờ giáng xuống, khiến tôi không kịp phản ứng.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Má tôi nóng rát, cảm giác này rất quen.
Hình như… kiếp trước, tôi cũng bị đánh chết như vậy.
Không ngờ, người anh trai mà tôi đã chọn kỹ càng, cuối cùng lại xuống tay với tôi!
“Tần Lý Lý, đừng có quá đáng!”
Tim tôi như có thứ gì đó rạn vỡ.
Một bàn tay lớn đột ngột che mắt tôi lại, tôi cảm nhận được mình được bao bọc trong chiếc áo khoác ấm áp, rồi bị dẫn đi khỏi nơi đó.
Phía sau vang lên tiếng của Thẩm Đàn:
“Anh! Chờ em với!”
Kết quả giám định huyết thống sẽ được công bố sau ba ngày, đến lúc đó tất cả sẽ rõ ràng.
Hai ngày nay, tôi không về nhà họ Tần mà chuyển sang ở tại nhà họ Thẩm.
Thẩm Đàn nhìn khuôn mặt sưng tấy của tôi, đau lòng mà rơi nước mắt.
Anh trai của Thẩm Đàn không ngừng vào phòng đưa khăn lông và đá lạnh cho bọn tôi.
Tôi cẩn thận lên tiếng:
“Tiểu Đàn, anh cậu còn thiếu em gái không? Tớ không muốn có Tần Tranh Tranh làm anh trai nữa.”
Thẩm Đàn cười nham hiểm:
“Em gái thì chắc không thiếu đâu, có tớ là đủ rồi. Nhưng hình như anh ấy đang thiếu một cô vợ có thể quản được ảnh đấy!”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi ngượng ngùng cười:
“Nhưng tớ chỉ là con gái của một cô lao công thôi, anh ấy… không thấy ngại sao?”
Thẩm Đàn kéo chăn lên một chút, đáp tỉnh rụi:
“Cậu thấy anh ấy có vẻ như quan tâm à? Từ trước đến giờ chưa từng đến trường tớ lấy một lần. Lần trước tớ gãy xương đầu gối cũng không thấy anh ấy bay về. Thế mà bây giờ cậu chỉ bị tát một cái, anh ấy chạy tới, mang cả khăn lẫn đá.”
Tôi quay lưng lại, lẩm bẩm:
“Nhưng tớ chỉ muốn một người anh trai thôi…”
Lý Tĩnh Tây đã đăng chuyện của chúng tôi lên mạng.
Kết quả xét nghiệm ADN còn chưa có, cô ta đã ngồi không yên.
Cô ta có vẻ quá khát khao được cắt đứt với gia đình cũ, muốn kết thúc 18 năm sống trong tủi hờn càng nhanh càng tốt.
Tôi cảm nhận được rõ ràng ánh mắt ghẻ lạnh từ bạn bè xung quanh.
Cô ta chưng diện lòe loẹt, nhét hết tất cả túi xách và trang sức hàng hiệu lên người, hận không thể để cả thế giới biết mình giàu cỡ nào.
Thậm chí không thể chờ thêm được nữa.
Thân phận đại tiểu thư nhà họ Tần dường như đã được cô ta “chốt sổ”, không ai được nghi ngờ.
Thẩm Đàn nhìn bộ dạng ấy thì bĩu môi một cái:
“Đúng là đồ giả tạo.”
Bố mẹ tôi suốt mấy ngày nay lo lắng không yên.
Sau khi biết Tần Tranh Tranh tát tôi, họ liền nhốt anh ta vào phòng, không cho ăn một ngày.
Cả nhà như đang sợ phải đối mặt với kết quả thật sự.
Nếu tôi thật sự không phải con gái ruột, họ không biết nên làm gì tiếp theo.
Còn tôi thì ngược lại — tôi rất muốn thấy vẻ mặt Tần Tranh Tranh lúc biết kết quả ADN.
Nhất định sẽ rất… thú vị.
Nhanh chóng đến ngày công bố kết quả giám định.
Mẹ tôi, ba tôi, Tần Tranh Tranh, Lý Tĩnh Tây và cả Bạch Tư Hành đều có mặt.
Mẹ của Lý Tĩnh Tây cũng ngồi cạnh cô ta.
Viện trưởng cầm tập hồ sơ, ngồi ngay giữa bàn họp.
Phía tôi, Thẩm Đàn ngồi bên cạnh, còn có cả anh trai cô ấy đi cùng.
Tần Tranh Tranh nhìn anh em nhà họ Thẩm, khó chịu nói:
“Hôm nay là chuyện riêng của nhà chúng tôi, các người nhà họ Thẩm đến đây không thấy lạc lõng à?”
Thẩm Đàn chẳng hề e dè:
“Câm cái miệng thối của anh lại! Bạch Tư Hành còn được đến thì bọn tôi tại sao không được?”
“Tư Hành có hôn ước với em gái tôi, tính ra cũng là người nhà.”
“Thì chúng tôi cũng là người nhà của Lý Lý! Ai biết được nhà anh có bắt nạt cô ấy không? Bọn tôi không yên tâm!”
Ba tôi bị cãi đến nhức đầu:
“Được rồi! Ngồi xuống hết cho tôi! Còn muốn làm trò hề đến bao giờ nữa hả?!”
Buổi sáng, khi Thẩm Đàn nói muốn đi cùng tôi đến xem kết quả, anh cô ấy bảo sẽ chở cả hai đến.
Không ngờ anh ấy cũng đi theo lên luôn.
Ra là tổng tài bá đạo cũng thích lo chuyện bao đồng ghê.
Cả căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Ai nấy mặt mày u ám, chỉ có Lý Tĩnh Tây là vẻ mặt đắc thắng.
Cô ta giống như đang chờ đến phút chốt hạ để giành lại mọi thứ vốn thuộc về mình.
Viện trưởng rút báo cáo xét nghiệm ADN ra, định mở lời.
Tôi đứng phắt dậy, cắt ngang lời ông ta sắp nói.
Tần Lý Lý tôi — những uất ức từng chịu, chưa từng chịu để trôi qua trong im lặng!
“Tôi nói trước!
Nếu tôi không phải là con ruột nhà họ Tần, tôi sẽ lập tức rời đi, không dây dưa.
Nhưng nếu tôi là con ruột, tôi muốn toàn bộ quyền thừa kế của nhà họ Tần!”