Chương 4 - Mảnh Ghép Vận Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ấy quay đầu lại, gõ một cái rõ đau lên trán tôi.

“Đừng có nói nhảm. Cho dù cậu không phải là Tần Lý Lý, thì nhà họ Thẩm bọn tớ vẫn đủ sức nuôi cậu!”

Mũi tôi cay cay, chưa kịp ôm lấy cô ấy thì cô đã nói tiếp:

“Chỉ là… gần đây Lý Tĩnh Tây không chỉ thân thiết với anh cậu, mà ngay cả vị hôn phu của cậu cũng hay xuất hiện cạnh cô ta.”

Vị hôn phu?

Lúc chọn mệnh cách ở điện Diêm Vương, tôi chỉ lo xem gia đình có hạnh phúc không, có phải nhà giàu không, có anh trai cưng chiều em gái không…

Ai ngờ lại quên xem luôn cả chuyện tình duyên!

Đến nỗi tôi thường xuyên mơ thấy mình cố nhớ xem “một nửa định mệnh” là ai.

Nghĩ nát óc cũng chỉ mơ hồ nhớ được chữ “Bạch” trên cuốn mệnh cách.

Cả kinh thành này, nhà môn đăng hộ đối với nhà tôi thì chỉ có nhà họ Bạch.

Thế nên khi mẹ giới thiệu Bạch Tư Hành cho tôi, tôi đồng ý ngay không do dự.

Nếu Thẩm Đàn không nhắc, tôi cũng sắp quên mất sự tồn tại của người này rồi.

Bạch Tư Hành hơn tôi hai tuổi, học cùng trường, là nhân vật nổi bật trong khóa trước.

Ngoại hình thì cũng tạm được, nhưng giữa hai chúng tôi gần như không có bao nhiêu tiếp xúc.

Chỉ là mấy năm gần đây, nhà họ Bạch càng lúc càng xuống dốc.

Ngay cả lần hợp tác gần nhất cũng là vì còn có hôn ước với tôi nên ba tôi mới chịu giúp đỡ.

Hôm đó, khi tôi và Thẩm Đàn đang lấy cơm ở căn-tin thì trông thấy Tần Tranh Tranh và Bạch Tư Hành ngồi hai bên Lý Tĩnh Tây.

Họ liên tục gắp đồ ăn vào khay của cô ta.

Thẩm Đàn nhìn không nổi, lập tức dốc cả ly nước trái cây xuống đầu Lý Tĩnh Tây.

Nước đổ thẳng từ đầu xuống, kèm theo tiếng hét chói tai của Lý Tĩnh Tây.

Hai tên con trai kia đồng loạt đứng dậy.

“Thẩm Đàn, cậu làm gì vậy?”

“Tần Tranh Tranh! Anh quên anh từng cưng chiều Lý Lý như thế nào rồi sao? Giờ đổi em gái là thay đổi thái độ luôn à?”

“Cô ấy không phải em gái tôi!” Giọng điệu Tần Tranh Tranh đầy kiên quyết.

Tôi thấy tim mình chợt lạnh đi một nhịp.

Bạch Tư Hành lấy khăn giấy lau mặt cho Lý Tĩnh Tây, Thẩm Đàn không chịu được, đập hộp cơm xuống bàn trước mặt họ.

“Bạch Tư Hành, anh là vị hôn phu của Lý Lý đấy! Giờ đã vội vàng lấy lòng người khác rồi sao? Không phải hơi sớm quá à?”

Bạch Tư Hành nhìn Thẩm Đàn, rồi đứng dậy:

“Người tôi đính hôn là thiên kim nhà họ Tần. Giờ đại tiểu thư nhà họ Tần thật sự đã trở về, thì vị hôn thê của tôi dĩ nhiên là Tĩnh Tây. Còn Tần Lý Lý chỉ là kẻ giả mạo, làm sao xứng với tôi?”

“Chưa có kết quả ADN mà anh dám chắc như vậy à?”

Tần Tranh Tranh liếc mắt lạnh lùng:

“Nếu cô ta chỉ là một người bình thường, cậu còn muốn làm bạn với cô ta sao?”

Thẩm Đàn chỉ thẳng vào mặt anh ta:

“Cho dù cô ấy là con gái của một người nhặt ve chai, cô ấy vẫn là bạn thân của tôi!”

Tôi đứng phía sau, nhìn Thẩm Đàn ra mặt vì mình, sống mũi cay xè.

Lý Tĩnh Tây kéo tay áo Tần Tranh Tranh:

“Anh ơi, đừng vì em mà gây xung đột với Lý Lý. Cho dù em là con gái nhà họ Tần, thì Lý Lý cũng vẫn là em gái của anh mà!”

Giọng điệu trà xanh ấy làm tôi muốn trợn trắng cả mắt.

“Tôi không có đứa em gái nào tên đó cả!”

“Tần Tranh Tranh, tốt nhất anh nhớ kỹ câu này!”

Thẩm Đàn không nhịn nổi cái kiểu diễn sâu của Lý Tĩnh Tây, giơ tay định tát cô ta, nhưng bị Tần Tranh Tranh chặn lại.

Trong lúc vội vàng, Tần Tranh Tranh cũng giơ tay định đánh Thẩm Đàn — lại bị một bàn tay khác giữ lại.

Thẩm Đàn quay đầu lại, ngạc nhiên:

“Anh! Sao anh lại về rồi?”

Giọng anh Thẩm trầm thấp, lạnh lùng nhưng đầy sức hút:

“Nếu còn dám bắt nạt em gái tôi lần nữa, đừng trách tôi ra tay không nể mặt!”

Anh Thẩm hất tay Tần Tranh Tranh ra mạnh mẽ.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong mắt đầy bong bóng cầu vồng.

Đây mới đúng là kiểu anh trai mà tôi muốn có!

Tôi hoàn toàn không có sức chống cự với kiểu “anh trai bảo vệ em gái cuồng nhiệt” như vậy.

Tôi huých vào tay Thẩm Đàn, trêu:

“Anh cậu còn thiếu em gái không?”

Không thèm để ý đến Tần Tranh Tranh và Bạch Tư Hành đang hét ầm bên cạnh: “Tần Lý Lý!”

Anh trai của Thẩm Đàn, tôi chỉ từng nghe cô ấy nhắc đến, hôm nay mới được gặp lần đầu.

Tôi chỉ cao tới vai anh ấy.

Đường nét quai hàm sắc sảo hoàn hảo, hút mắt tôi đến mức không dời được.

Anh hơn Thẩm Đàn bảy tuổi, hiện tại đã tiếp quản Tập đoàn Thẩm thị — một tổng tài chính hiệu, bá đạo thực sự.

Mỗi ngày không họp thì cũng trên đường đi họp, đúng chuẩn “con nghiện công việc”.

Thẩm thị tài lực sánh ngang nhà tôi ở thủ đô, hai nhà cũng có khá nhiều hợp tác, bình thường vẫn là ba tôi hay tiếp xúc với anh ấy.

Đừng thấy còn trẻ đã làm người cầm trịch tập đoàn, nhưng theo lời Thẩm Đàn thì anh chính là “cáo già đội lốt soái ca”.

Đúng lúc đó, một người phụ nữ xông ra, túm tóc Lý Tĩnh Tây:

“Con tiện nhân! Đi theo tao về ngay!”

Lý Tĩnh Tây bị bà ta kéo mạnh, đập trúng chiếc xe rác bên cạnh.

Cơm thừa canh cặn đổ hết lên bộ đồ đặt may riêng mà tôi đang mặc. Tôi đau lòng muốn khóc — đó là bộ tôi thích nhất!

Người phụ nữ đó trông rất quen mắt.

Tôi ngẫm kỹ lại, thì nhận ra — chính là người đã định tráo đổi tôi hôm đó!

Chỉ là giờ trông bà ta già hơn rất nhiều, mặc đồng phục lao công của trường.

Lý Tĩnh Tây cố sức vùng thoát, Tần Tranh Tranh lập tức che chắn trước mặt cô ta.

“Con bé là con gái tôi! Một mụ thấp hèn như bà thì làm sao so được với đại tiểu thư nhà họ Tần chứ!”

Lý Tĩnh Tây cuối cùng cũng không kìm được nữa, hét to:

“Nếu không phải vì bà, tôi đã có thể sống như Tần Lý Lý, được sống một cuộc đời đủ đầy, sung sướng. Tại sao bà lại tàn nhẫn như vậy?”

“Đừng tưởng tôi không biết, bà nhất quyết đến trường này làm lao công, chẳng phải chỉ để mỗi ngày được nhìn thấy cô ta sao?!”

Người phụ nữ kia dường như bị nói trúng tim đen, liền xông tới cấu xé Lý Tĩnh Tây, vung tay tát cô ta liên tiếp, rất thuần thục.

Tần Tranh Tranh và Bạch Tư Hành lao vào can ngăn.

Mẹ của Lý Tĩnh Tây sửa lại tóc, nhìn tôi bằng ánh mắt lấp liếm, né tránh.

Càng như vậy, những người xung quanh càng tin tôi chính là đứa trẻ bị tráo đổi năm xưa.

Và điều đó càng khiến Lý Tĩnh Tây thêm chắc chắn rằng cô ta là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Tần.

Trong mắt Lý Tĩnh Tây dâng lên hàng ngàn uất ức:

“Từ nhỏ bà chẳng cho tôi một bữa ăn no, suốt ngày chỉ lo đi làm — chỉ để Tần Lý Lý được ăn bánh bao bà gói!”

“Kẹp tóc của Tần Lý Lý tôi nhặt được rồi đeo thử, bà liền mắng tôi không xứng đáng có thứ tốt như vậy! Rồi lén nhét nó lại vào cặp của cô ta.”

“Ngày đó tôi luôn nghi ngờ, rốt cuộc tôi có phải là con ruột bà hay không. Cuối cùng tôi cũng phát hiện, chúng ta vốn không phải một gia đình!”

“Tôi đáng lẽ phải có một người anh trai yêu thương mình, một cuộc sống đủ đầy, những bậc cha mẹ thật lòng yêu tôi. Tất cả, đều bị bà – người đàn bà độc ác – phá nát!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)