Chương 3 - Mảnh Ghép Vận Mệnh
Tần Tranh Tranh lớn tiếng:
“Mẹ! Chính cô ta đã chiếm lấy thân phận của Tĩnh Tây suốt 18 năm. Bây giờ, cô ta nên quay lại nơi thuộc về mình rồi!”
Trong ánh mắt của anh, không còn sự yêu thương như trước.
Thay vào đó là phẫn nộ — vì kẻ đã cướp đi 18 năm phú quý của em gái ruột.
Nhưng kết cục này đâu phải do tôi gây ra!
Tôi siết chặt nắm tay. Đồ vô ơn!
Hồi nhỏ, vì có ký ức từ kiếp trước, tôi trưởng thành hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi.
Không chỉ học giỏi, làm việc chững chạc, mà cảm xúc cũng rất ổn định.
Mỗi khi anh bị bố mắng, là tôi xông lên che chở cho anh.
Vậy mà giờ đây, anh lại là một con sói mắt trắng vô ơn!
Đang định phản bác lại,
Thì bố tôi đã lên tiếng trước:
“Nó có thể vào ở! Nhưng Lý Lý thì không được chuyển ra ngoài! Bố không yên tâm!”
Kết quả cuối cùng, Lý Tĩnh Tây được ở lại nhà họ Tần với danh nghĩa con nuôi.
Kết quả xét nghiệm ADN sẽ có sau một tuần.
Tôi đã cảm thấy cô ta quen quen, nghĩ mãi mới nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Là vào ngày đầu tiên nhập học…
Tôi và cô ta đeo cùng một chiếc túi LV phiên bản giới hạn y hệt nhau.
Nhưng mẫu đó cả nước chỉ có duy nhất một cái, đang nằm trong tay tôi.
Chiếc túi cô ta ôm trong lòng là đồ giả, bị bạn học đi cùng cười nhạo là xách túi fake.
Khi đó cô ta trông như một cái bị bông, chỉ biết cúi đầu ôm chặt lấy túi, rụt rè lùi bước — hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo hách dịch hiện tại.
Về đến nhà họ Tần, cô ta đảo mắt đánh giá khắp nơi.
Sự xa hoa vượt xa cả tưởng tượng của cô ta.
Cô ta kéo tay áo Tần Tranh Tranh, nhỏ giọng:
“Anh ơi, em muốn ở trong phòng của Lý Lý.”
Tần Tranh Tranh không buồn liếc nhìn tôi lấy một cái, cũng chẳng thèm hỏi ý tôi, liền dẫn cô ta lên lầu.
Mẹ tôi nắm tay tôi, an ủi:
“Lý Lý à, dù con có phải con ruột mẹ hay không, mẹ cũng luôn xem con là con gái của mẹ.”
Tôi lập tức siết tay mẹ lại.
“Mẹ ơi! Mẹ yên tâm, mẹ chỉ có mỗi mình con là con gái.”
Còn con trai à… thì chưa chắc đâu.
Tần Tranh Tranh dẫn Lý Tĩnh Tây bước vào phòng ngủ của tôi.
Cô ta lập tức sững người trước sự sang trọng của căn phòng.
Đi đi lại lại bên trong như đang du lịch tham quan.
Chỉ riêng nhà vệ sinh thôi, cũng to hơn cả nhà của họ cộng lại.
Phòng thay đồ đầy ắp đủ kiểu trang phục thiết kế riêng, cả một mảng tường trưng bày túi xách hàng hiệu, giày dép, trang sức, dây chuyền – đến mức mà ở trung tâm thương mại cô ta cũng chưa từng thấy nhiều như vậy.
Tôi đứng khoanh tay ở cửa phòng.
“Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì biến đi!”
Lý Tĩnh Tây núp sau lưng Tần Tranh Tranh, dáng vẻ yếu đuối:
“Tần Lý Lý! Cô không phải là em gái tôi, cô không xứng ở trong căn phòng này!”
“Nếu cô biết điều, phòng chứa đồ dưới tầng trệt vẫn có thể để cô ở. Nếu cô không tìm được việc, làm người giúp việc chăm sóc cho Tĩnh Tây ở nhà tôi cũng không tệ đâu.”
Tôi nghĩ một lát, thấy cũng thú vị.
Thế là ôm gối, ra vẻ đáng thương, lặng lẽ bước vào phòng chứa đồ.
Trước khi đi, tôi còn quay đầu nhìn Lý Tĩnh Tây:
“Căn phòng đó… tạm giao cho cô đấy.”
“Coi như cô còn chút biết điều!”
Tiếng đóng cửa dập mạnh khiến tất cả những lời của họ bị chặn bên ngoài.
Tần Tranh Tranh, đồ ngu ngốc!
Sáng hôm sau đi học, tôi cố tình mặc đồ giản dị.
Chỉ là áo sơ mi trắng với quần jeans.
Còn Lý Tĩnh Tây thì khác, cô ta từ phòng thay đồ của tôi lôi ra một bộ Chanel phiên bản giới hạn năm nay, cùng Tần Tranh Tranh ngồi xe sang nhà tôi đến trường.
Phô trương và đầy màu mè.
Những người trên đường nhìn tôi bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Tin tức về thân phận thật giả của tôi đã lan khắp trường.
Nếu không phải trước đó tôi tự mình đấu tranh để lấy lại vị trí, có lẽ giờ tôi cũng giống như những nhân vật “giả thiên kim” trong tiểu thuyết — hoang mang, tự ti, mất phương hướng.
Một vài người bạn từng thân thiết với tôi giờ lại đứng về phía Lý Tĩnh Tây.
“Tần Lý Lý, mày còn dám đến trường à? Nếu là tao, tao đã trốn đi rồi, hoặc quay về cái nơi mày thực sự thuộc về, đừng ở đây làm trò cười nữa!”
Người nói là Hàn Tình, một kẻ trước giờ bám theo tôi, nhưng chưa từng thật sự thân thiết.
Cô ta luôn muốn chen chân vào nhóm của tôi, lúc nào cũng ra vẻ nịnh nọt, mua cái này cái kia cho chúng tôi, nhưng Thẩm Đàn – bạn thân của tôi – chưa bao giờ thích cô ta.
“Tôi có đến lớp hay không thì cũng không đến lượt các người xen vào. Mà này, ai nói chắc chắn cô ta là thiên kim thật của nhà họ Tần?”
Hàn Tình bật cười khẩy:
“Ngay cả anh Tần Tranh cũng tự miệng thừa nhận rồi, còn giả gì nữa?”
Lý Tĩnh Tây thì ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, tỏ vẻ đắc ý.
Chưa kịp để tôi đáp lời, Thẩm Đàn đã chen lên trước, nói rành rọt:
“Cô không biết có cái gọi là xét nghiệm ADN à? Không biết thì về học lại đi! Sáng nay không đánh răng hay sao mà nói chuyện thối vậy?”
Tôi nghe mà sướng rơn trong bụng.
Cả đời này, Tần Lý Lý tôi sống 18 năm chưa từng thấy chuyện gì thú vị đến thế!
Có vẻ như, nhờ cuộc chiến “thiên kim thật – thiên kim giả” này, tôi mới nhìn rõ được ai thật lòng, ai là kẻ giả dối bên cạnh mình.
Trò chơi này… vui đấy.
Vui đến mức tôi không muốn dừng lại.
Thẩm Đàn nắm tay tôi, kéo tôi rời khỏi chỗ đó.
“Thẩm Đàn, cậu thật sự chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của tớ sao?”