Chương 2 - Mảnh Ghép Vận Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ ôm vai tôi, trấn an: “Con yên tâm, Lý Lý. Chúng ta nhất định sẽ làm rõ chuyện này.”

Không ngờ ngay giây tiếp theo, Lý Tĩnh Tây kéo mạnh tay tôi, đẩy tôi thẳng vào chiếc bánh sinh nhật bảy tầng.

Lớp kem dính đầy lên chiếc váy công chúa được đặt may riêng của tôi.

Khách mời xôn xao bàn tán.

Tôi chật vật đứng dậy, ngước mắt nhìn cô gái đang ghen tị đến phát điên trước mặt.

Bố mẹ tôi vội kéo tôi dậy, cẩn thận lau sạch kem trên mặt tôi.

Bố tôi giận dữ quát Lý Tĩnh Tây:

“Cô là ai không quan trọng! Nhưng dám gây rối tại tiệc nhà họ Tần thế này, rõ ràng là mẹ cô không dạy dỗ tử tế! Không có giáo dưỡng!”

Dường như bị khí thế của bố tôi dọa sợ, Lý Tĩnh Tây lại nhào tới ôm tay ông.

“Ba! Con mới là con gái ruột của ba mà! Còn cô ta là đồ giả mạo, nên bị đuổi ra ngoài! Cô ta đã cướp mất 18 năm cuộc đời sung sướng của con! Sao cô ta có thể tổ chức sinh nhật linh đình thế này chứ!”

Mắt cô ta đỏ hoe.

Giọng nói đầy tủi thân.

“Hôm nay cũng là sinh nhật con mà! Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng được tổ chức sinh nhật!”

Mẹ tôi dịu dàng đỡ tôi dậy, rồi lạnh lùng nghiêm mặt nói:

“Chưa bàn đến việc cô không có bằng chứng mà dám đến đây nói bị tráo con, cho dù cô có là con ruột của chúng tôi, chúng tôi cũng không thể chấp nhận kiểu cư xử vô phép như thế này! Cô có biết đây là dịp gì không?”

Mẹ tôi vốn rất nhẹ nhàng, chưa từng nặng lời với ai.

Nhìn là biết lần này bà thật sự tức giận.

Nhưng hình như… có gì đó không đúng.

Tần Tranh Tranh đâu?

Từ sáng đến giờ tôi chưa thấy anh ấy.

Mọi khi giờ này là anh ấy đã bám dính lấy tôi, khen tôi hôm nay xinh đẹp lắm rồi.

Nghĩ kỹ lại, dạo gần đây anh cũng ít xuất hiện trước mặt tôi hơn.

Chẳng lẽ… anh biết chuyện của Lý Tĩnh Tây?

Bố tôi ra hiệu cho trợ lý, anh ta lập tức nhận mic, tiếp tục điều khiển buổi tiệc.

Tất cả chúng tôi được đưa vào phòng họp phía sau.

Ba mẹ tôi nhíu chặt mày, nếp nhăn giữa trán hằn thành hình chữ “川”.

Mười tám năm qua sống quá suôn sẻ, khoảnh khắc này… tôi đã chờ rất lâu rồi.

Tôi vẫn luôn không biết ai là người đã cố tình tráo đổi cuộc đời tôi.

Nhưng tôi biết chắc, người đó nhất định sẽ xuất hiện.

Đang suy nghĩ thì Tần Tranh Tranh đẩy cửa bước vào.

“Ba mẹ, bao năm qua chúng ta đã nuôi nhầm người. Lý Tĩnh Tây mới là người thân của chúng ta, mới là em gái thật sự của con!”

Ồ hô! Người anh trai được tôi chọn vì hình tượng “cuồng cưng em gái” cũng có thể lật xe sao?

Tôi đã quên mất, anh ấy cưng là “em gái”, chứ không phải là tôi.

Giờ Lý Tĩnh Tây trở thành em gái ruột của anh, thì tôi chính là người thừa thãi.

Ha, thú vị đấy!

Lý Tĩnh Tây ngồi trên ghế sofa, chẳng còn vẻ ngang ngược như ban nãy.

Nước mắt rơi lả chả, khóc như hoa lê gặp mưa xuân.

Có lẽ cô ta vừa biết thân phận thật của mình, nên nóng lòng muốn nhận lại người thân, chẳng giữ chút chừng mực nào.

Nguyên tắc giáo dưỡng đầu tiên của nhà họ Tần: Dù trong hoàn cảnh nào, cũng không được làm tổn hại danh dự gia tộc.

Trong giới thượng lưu, thể diện còn quan trọng hơn tất cả.

Mẹ tôi mở lời:

“Tranh Tranh! Ý con là gì? Chẳng lẽ con biết người này là em gái ruột của con?”

“Đúng vậy, ngay lần đầu nhìn thấy cô ấy, con đã thấy vết bớt trên cánh tay cô ấy.”

“Hồi nhỏ con từng được dẫn đi gặp em gái, con nhớ rõ!”

Tôi cũng chợt nhớ ra, lúc tôi bị tráo đi, bố từng đưa anh ấy đến gặp tôi một lần. Khi đó anh ấy mới năm tuổi, mà lại có thể nhớ rõ như thế!

“Vậy là… Lý Lý đã bị bế nhầm!”

Ba mẹ tôi cũng trở nên bối rối, không biết phải xử lý ra sao.

Tần Tranh Tranh còn đứng bên cạnh thúc giục:

“Con không thể để em gái mình sống lang bạt bên ngoài nữa. Em ấy nhất định phải sống cùng chúng ta!”

Người anh trai từng cưng chiều tôi suốt 18 năm, giờ đây lại lạnh lùng đến vậy.

Ba tôi thở dài, rồi lên tiếng:

“Chuyện này chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng. Trước mắt, cô gái này hãy tạm thời chuyển đến biệt thự ở vùng ngoại ô. Sau khi có kết quả rõ ràng, sẽ quyết định có đón về hay không.”

Ông Tần của tôi! Vẫn là người hiểu lý lẽ nhất!

Tần Tranh Tranh! Từ nay trở đi, tôi và anh, không đội trời chung!

Tần Tranh Tranh tiếp tục lên tiếng:

“Không được! Con không cho phép Tĩnh Tây sống ở nơi xa xôi như thế! Chúng ta cũng không tiện chăm sóc. Mười tám năm qua em ấy đã phải sống khổ sở thế nào, ba mẹ có biết không!”

Mẹ tôi do dự một chút, rồi nói:

“Cho cô ấy ở lại cũng được, nhà mình cũng không thiếu chỗ. Nhưng Lý Lý thì không thể dọn đi. Cho dù Lý Lý không phải con ruột, mẹ đã nuôi con bé 18 năm, mẹ không thể rời xa nó được!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)