Chương 3 - Mạch Thượng Hoa Khai
Được đấng quân vương dỗ dành như thế thì Lý Tùng Thanh sao có thể còn tức giận chứ. Hắn cũng lười chẳng muốn giận, chỉ tổ hao tổn khí lực chính mình, mà hắn căn bản là không hề nghĩ sẽ tự khiến bản thân thêm mệt mỏi. Cảm giác mệt mỏi là điều hắn không thích nhất. Mỗi khi cùng Hoàng đế làm xong những việc ấy thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không chỉ thân thể mệt mà cả tinh thần cũng mệt. Giấu giếm là một chuyện khiến con người ta phiền toái nhất trên đời, nhưng nếu không giấu giếm thì sẽ càng phiền toái hơn gấp cả trăm ngàn lần. Rõ ràng là một người lười nhác đã quen, cuộc đời sợ nhất là những chuyện phiền toái. Có đôi khi Lý Tùng Thanh vì phiền muộn mà suy nghĩ rối rắm rằng vì đâu mà sinh ra nhiều vướng mắt trói buộc hắn đến thế. Bất quá hắn lúc thường sẽ chẳng vì phiền muộn mà suy nghĩ quá lâu, bởi nếu cứ thế sẽ khiến hắn hao tổn tâm tư nên tốt nhất là bớt nghĩ đi vậy.
Có thể ngồi sẽ không đứng, mà có thể nằm thì tuyệt sẽ không ngồi. Lý Tùng Thanh thật sự rất hận chính mình không phải là một con ma ốm yếu để có thể quang minh chính đại nằm dài suốt mươi ngày nửa tháng, chẳng sợ ai càm ràm. Nếu được như thế thì ngươi cao hứng muốn ngủ lúc nào thì ngủ, thậm chí người khác còn sợ ngươi chưa ngủ đủ giấc nữa là. Đáng tiếc hắn lại là kẻ tứ chi kiện toàn, không bệnh không đau, chỉ có duy nhất một tật xấu là ham thích ngủ, nhưng tật xấu này tuyệt đối không thể là lý do danh chính ngôn thuận để hắn tự cho phép bản thân mình khoái lạc. Kỳ thật nếu hắn nằm tại giường của chính mình vẫn có thể ngủ đến tám chín canh giờ, mặc dù vẫn chưa đủ nhưng khả dĩ còn có thể chấp nhận được. Nhưng một khi ở bên Tống Dục thì nếu có thể ngủ thẳng giấc khoảng năm canh giờ đã có thể tính là may mắn, nguyên nhân phần lớn cũng chỉ là…
“Tùng Thanh, tiếng kêu của ngươi rất êm tai, trẫm thật sự rất thích. Nếu như ngươi có thể không giữ vững lý trí, kêu thêm vài tiếng cho trẫm nghe thì trẫm cần gì phải hao tổn tâm tư nhiều đến thế trên cơ thể ngươi, thậm chí còn dùng đến cống dược gây áp lực cho ngươi cả một đêm trường.” – lời nói của Tống Dục rõ là nhuốm màu ngả ngớn nhưng ánh mắt lại có phần nghiêm túc.
Lý Tùng Thanh nghe qua, chẳng buồn giữ lễ quân thần bèn trừng mắt nhìn y – “Rên rỉ dung tục cả một đêm đã mệt muốn chết rồi, hơn nữa yết hầu khản đặc chẳng chút thoải mái. Nếu ngươi muốn nghe sao không tự kêu lên mà nghe.”
“Trẫm mà kêu thì làm gì dễ nghe đến vậy.” – Tống Dục cười cợt nhả – “Nhưng ta nói thế ngươi cũng không e ngại sao?”
“Những chuyện không nên làm đều đã làm cả rồi thì cần gì phải e ngại nữa chứ?” – Lý Tùng Thanh bĩu môi. Thắt lưng của hắn trở đau mà vị trí tư mật cũng thế. Hắn chợt nhớ đến hành vi vô độ của Hoàng đế đêm qua, không khỏi rũ mắt xuống.
Hắn không phải không thích sự tình kia, thậm chí đối với việc ân ái giao hoan tràn ngập phong tình cũng nảy sinh vui vẻ. Chỉ là mỗi lần bị tiến công đều khiến hắn mệt mỏi khôn cùng, chỉ muốn ăn no ngủ khỏe. Nhưng mỗi ngày hắn đều kiên trì thượng triều đến mức cả Tống Dục cũng không hiểu nổi nguyên nhân là vì sao. Rõ ràng tâm hắn vốn không đặt tại triều đình, bản thân cũng chỉ là một kẻ tản mạn nhưng lại tình nguyện lâm triều ngủ gật chứ kiên quyết không chịu vắng mặt một hôm.
Mỗi một người đều có một vài điều cần phải kiên trì, đây chính là đáp án của Lý Tùng Thanh.
Có một lần Tống Dục muốn cưỡng ép hắn nghỉ ngơi không được lâm triều, chẳng dè một kẻ chưa bao giờ nổi giận lại nộ khí xung thiên một trận, khiến Tống Dục dù ngạc nhiên quá đỗi cũng đành xuôi tay đầu hàng, lúc thượng triều phải mắt nhắm mắt mở giả vờ như không thấy hắn đang gật lên gật xuống, dẫu lòng rất muốn cường ngạnh mang hắn áp chế lên giường ra lệnh nghỉ ngơi.
“Đừng có lần nào cũng khiến ta mệt đến mức như thế là được thôi mà.” – Lý Tùng Thanh đã từng nói như vậy.
“Nhưng trẫm lại không thể kềm chế được, trẫm không thể không có ngươi.” – Tống Dục cũng từng đáp lời hắn như thế.
“Trẫm sao lại say đắm ngươi đến dường này chứ?” – Hoàng đế trẻ tuổi thì thầm tự vấn chuyện mà đến chính mình cũng không thể lý giải nổi. Một nam nhân bình thường thế này rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn bản thân y trầm mê đến vậy – “Phải chăng đó là vì bờ môi của ngươi, hay là vì ánh mắt của ngươi?”
Tống Dục đưa tay vuốt ve gương mặt Lý Tùng Thanh, vân vê bờ môi hắn, bờ môi nhàn nhạt xinh đẹp ẩn hiện sự mềm mại ngọt ngào, mỗi khi bĩu môi lại càng khiến nam nhân bình thường này tăng thêm một phần vẻ đáng yêu như một hài tử. Đã thế ánh mắt hắn lại mờ ảo như làn sương buổi sớm mai, đôi hàng mi khẽ rũ xuống che giấu con ngươi phía sau hình thành nên ba phần lười nhác. Hơn nữa tính cách vân đạm phong khinh, cái gì cũng không để bụng, hình thành nên năm phần thản nhiên. Tất cả cấu thành chín phần con người Lý Tùng Thanh.
Một phần còn lại kia mơ hồ đến độ cả Tống Dục cũng không thể nắm chắc. Nam nhân mê ngủ này tựa hồ như có một mảnh tâm linh gửi vào trong mộng, được che giấu cẩn thận không để cho bất kỳ ai nhìn thấy.
Tống Dục dừng tay lại, trong lòng chợt phảng phất suy nghĩ muốn từ trên gương mặt này tìm kiếm thứ gì đó, khai mở ra một bảo vật đã ẩn mình thật sâu. Nhưng rồi kẻ kia tựa hồ không còn kiên nhẫn được nữa ngáp dài một tiếng – “Nếu Hoàng thượng đã không còn việc gì thì hãy chuẩn cho vi thần trở về tìm một giấc mộng đẹp đi.”
“Không vội!”
“Ta muốn ngủ!” – Lý Tùng Thanh khẽ chớp đôi hàng mi trưng ra vẻ mặt vô tội. Mỗi khi hắn buồn ngủ bất tri bất giác sẽ toát ra một thứ biểu tình đáng yêu đến cực điểm, khiến mọi người đành phải đầu hàng để hắn đi gặp Chu công.
Sau lưng Tống Dục chợt nổi lên một làn nhiệt lưu, khiến y toàn thân run rẩy không thể kềm chế vươn người hôn lên gương mặt ấy. Y cũng không phản ứng giống những người khác, mỗi khi nhìn thấy biểu tình này của Lý Tùng Thanh lại càng không muốn để hắn ngủ, thầm nghĩ trong lòng phải đoạt lấy hắn, phải tận tình thưởng thức mỹ vật thế gian, dùng không hết thì phải gói lại mang về, phải khiến hắn hoàn toàn chỉ thuộc về mỗi mình mà thôi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hứa Thượng thư cầu kiến.” – Ngụy Tiểu Diểu canh giữ bên ngoài chợt cất giọng bẩm báo khiến nụ hôn triền miên giữa đường khựng lại.
“Ngươi trước hết đến ngồi bên kia đi.” – Tống Dục buông tay khỏi Lý Tùng Thanh, khôi phục dáng vẻ uy nghi của một vị Hoàng đế – “Truyền!”
Lý Tùng Thanh vâng lệnh ngồi xuống một bên trường tháp chờ đợi. Có điều hắn thật sự quá mệt mỏi nên lúc đầu còn miễn cưỡng chống đỡ, sau một lúc từ từ khép hờ hai mắt, cuối cùng cả người không còn khí lực, ngã xuống trường tháp, bất chấp tất cả đi vào mộng đẹp.
Hứa Thượng thư lúc vừa bước vào thấy hắn cũng ở đó thì chỉ đưa mắt nhìn một khắc chứ không mấy để tâm. Lý Tùng Thanh dạo gần đây thường xuyên được tuyên triệu đến Ngự thư phòng diện thánh, nhất là sau những lúc ngủ gật ở trên triều. Ông ta nghĩ Hoàng đế bệ hạ đại khái là không muốn thấy một tên nhàn quan hưởng không bổng lộc triều đình nên mới tuyên triệu để kiển trách hắn. Nhưng hôm nay hắn cư nhiên đã ngủ trên triều mà ở ngự thư phòng lại càng khoa trương gấp bội, trực tiếp tại nơi này nhắm mắt vỗ giấc như chốn không người. Hứa Thượng thư bình thường đối với sự lười nhác của Lý Tùng Thanh đã ẩn chứa nhiều phê bình kín đáo, hiện nay càng khiến ông khó lòng nuốt trôi việc đại bất kính này. Ông ta liếc mắt nhìn hắn, suy xét xem có nên thay mặt Hoàng đế trách tội hắn một phen hay không.
Xuân hàn se lạnh, Lý Tùng Thanh vô ý hắt hơi một tiếng rồi co cụm thân thể lại, tuy vậy hắn vẫn không tỉnh giấc, tiếp tục chuyến hành trình đi tìm Chu công của mình.
Nhưng tiếng hắt hơi ấy lại khiến cho ánh mắt của Hoàng đế bệ hạ phải chuyển dời về phía hắn.
“Hoàng thượng, người xem, người xem. Tên oắt con này dám có can đảm không xem ai ra gì, nhất định phải lớn tiếng giáo huấn hắn một trận đi.” – Hứa Thượng thư trong lòng khấp khởi chờ đợi Hoàng đế chân chính nổi cơn thịnh nộ.
Hoàng đế quả nhiên đứng dậy đi đến gần hắn. Hứa Thượng thư tựa hồ đã chuẩn bị vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi Hoàng đế lại đón lấy hoàng bào dệt bằng lông cừu từ tay Ngụy Tiểu Diểu, phủ lên người Lý Tùng Thanh, lại còn phân phó Ngụy Tiểu Diểu giúp hắn tháo giày và mũ ô sa trên đầu xuống, đỡ hắn nằm thẳng người trên trường tháp, thậm chí còn mang cả gối nhẹ ra kê đầu giúp hắn ngủ thêm phần thoải mái. Hành động của Hoàng đế tự nhiên như không, chẳng có lấy bất kỳ ngại ngần gì như thể đã từng làm qua hàng trăm ngàn lần vậy.
Hứa Thượng thư há hốc mồm ngạc nhiên, chỉ sợ cằm cũng phải rơi xuống. Hoàng đế tỏ ra như không có việc gì, trở lại tọa ở ngự án tiếp tục cùng ông ta nghị sự, chẳng chút để ý đến Lý Tùng Thanh, tựa hồ đã quên hắn rồi. Nhưng Hứa Thượng thư mới rồi bị một phen kinh hoảng đến mức không còn chuyên tâm, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra Hoàng đế và Lý Tùng Thanh tột cùng là kỳ quái ở điểm nào. Hoàng đế cùng vị nhàn quan này từ trước đến nay tỏ ra thái độ không thân không sơ, nhưng lại cực kỳ hòa hợp ăn ý.
Ông ta cẩn thận hồi tưởng, phảng phất cố tình lãng quên, lại phảng phất cố tình mang hắn đặt tại bên mình… nhưng Hoàng đế bệ hạ là từ lúc nào mà đối xử tốt với Lý Tùng Thanh vậy? Chẳng lẽ là từ sáu năm trước gặp phải thích khách tại yến tiệc mừng xuân ư? Hứa Thượng thư mãi cho đến lúc rời khỏi Ngự thư phòng vẫn còn hoang mang suy nghĩ, nhưng dù ông ta có tò mò muốn biết đến chết đi được thì việc riêng tư của Hoàng đế đến phiên ông ta quản sao?
Sau khi ông ta cáo lui, lại có thêm mấy vị đại thần cầu kiến, ai nấy đều nhìn thấy một Lý Tùng Thanh an ổn say giấc, lại càng thấy rõ hoàng bào của Hoàng đế đang phủ trên người hắn. Không chỉ thế, vị đại thần này thì thấy Hoàng đế giúp hắn chỉnh lại chéo áo, vị đại thần kia lại thấy Hoàng đế dùng khăn giúp hắn lau đi thóa dịch chảy ra trong lúc ngủ, động tác thập phần thân mật. Có người trố mắt, có kẻ cứng lưỡi nhưng tất cả đều như Hứa Thượng thư kinh ngạc tột cùng, kinh ngạc rồi thì bắt đầu có ý nghĩ hoài nghi mà đảo mắt phỏng đoán bí mật nho nhỏ của Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang là gì, thâm tâm gào thét muốn cùng người khác đàm luận một phen.
Thật sự không thể trách những vị đại thần này nhàn rỗi quá sinh lắm chuyện thị phi. Công vụ triều đình vì nước vì dân hao tổn tâm tư là chuyện có thừa, nên chuyện phiếm đôi ba câu lúc trà dư tửu hậu là cách tốt nhất để giải tỏa áp lực công việc. Nhưng dù bọn họ ăn gan hùm uống mật gấu cũng không dám lấy chuyện của Hoàng đế bệ hạ ra mà bàn tán, chỉ có thể trong lòng tự trấn an chính mình rằng Hoàng thượng thật sự là một Hoàng đế tốt, yêu dân như con.
Ấy vậy mà sao trong lòng lại nghẹn ứ khó chịu thế này?
Trên đời này vốn không có bí mật nào giấu kín mãi được, chỉ có những bí mật vốn không thể nói cuối cùng cũng đành lộ ra.
Lúc này Lý Tùng Thanh còn đang say sưa mộng đẹp hoàn toàn không biết chính mình đã trở thành nhân vật chính trong một chuyện tai tiếng bậc nhất của triều đại. Thật đáng mừng, thật đáng mừng (mới là lạ!)