Chương 4 - Mạch Thượng Hoa Khai

Tống Huyễn vừa sải bước tiến vào Ngự thư phòng đã thấy Lý Tùng Thanh đang kê cao gối vỗ giấc, trên người còn phủ hoàng bào thì không khỏi sửng sốt, cẩn trọng hỏi – “Tam ca, như thế này không phải là điều kiêng kỵ hay sao?”

“Chẳng có gì đáng để kiêng kỵ cả.” – Hoàng đế lãnh đạm đáp.

“Vậy vì sao không trực tiếp phong hắn thành Thượng quân, như thế chẳng phải có thể quang minh chính đại hơn à?”

“Ngươi hiểu được tính tình của hắn ra sao mà.”

“Đúng vậy, người của Lý gia từ trên xuống dưới đều là những kẻ bướng bỉnh đã thành thói.” – Tống Huyễn cười tỏ ra hiểu biết.

“Tiểu Lục, ngươi đến tìm trẫm có việc gì?” – Hoàng đế hỏi.

“Tam ca có biết việc Tiểu Thất ở Sở Nam không?”

“Khẩn địa truân lương, chiêu binh mãi mã.”

“A, người đã biết cả rồi sao?”

“Khắp thiên hạ này đều là đất đai của trẫm.”

“Tam ca, thần đệ vạn phần bội phục ngài, khó trách dân gian truyền tai nhau rằng ngài là vị hoàng đế thiên lý nhãn, dù trên đời xảy ra việc gì cũng không thể che mắt được ngài.”

“Tiểu Thất không có tâm tư mưu phản.”

“Thế sao hắn lại làm ra những việc khiến người ta phải dễ dàng hoài nghi vậy chứ?”

“Hắn chính là đang nghĩ hướng đến trẫm hỏi xin một người.”

“Là ai?”

“Tiểu Diểu!”

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng rơi vỡ loảng xoảng, ngoảnh ra thì thấy Ngụy Tiểu Diểu đang đứng ở đấy, dưới chân là một chén hương trà Hồ Tân đã vỡ nát, trên gương mặt thanh tú nõn nà hiện lên vẻ nhợt nhạt lo sợ đáng hoài nghi.

“Tiểu nhân đáng chết!” – Ngụy Tiểu Diểu cuống quít ngồi xuống thu nhặt những mảnh vỡ.

“Ngươi vào đây!” – Tống Huyễn bước đến kéo hắn vào Ngự thư phòng, nóng mặt chất vấn – “Tiểu Diểu, ngươi rốt cuộc là đang cùng Tống Vỹ bày ra trò quỷ quái gì?”

“Ân… đừng ồn ào…!” – đột nhiên bị tạp âm quấy nhiễu giấc ngủ nên Lý Tùng Thanh mơ màng thốt ra mấy lời vô nghĩa.

“Tiểu Lục, nhỏ tiếng một chút.” – Hoàng đế đến bên Lý Tùng Thanh chỉnh lại áo choàng cho hắn, vén mấy sợi tóc mai ra sau vành tai rồi cúi người thì thầm – “Không có việc gì đâu, ngươi tiếp tục ngủ đi.”

Tống Huyễn thấy thế không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã mấy vòng, hoàn toàn không nghĩ đến sự sủng ái của Hoàng đế đối với Lý Tùng Thanh đã đến mức này. Tống Huyễn vô phương lý giải Hoàng đế ca ca anh tuấn ngất trời, văn võ song toàn của hắn vì cái gì lại xem trọng một Lý Tùng Thanh tài mạo bình thường như thế. Tuy rằng người này là nhị cữu tử của hắn nhưng không thể không thẳng thắn thừa nhận rằng trong Lý gia huynh đệ tỷ muội thì hắn là tầm thường nhất. Nam tử nữ tử của Lý gia kẻ thì anh tuấn người thì kiều diễm, mỗi người đều có dáng vẻ xuất chúng riêng, chỉ độc mỗi Lý Tùng Thanh như thể một chú vịt xấu xí lạc giữa đàn thiên nga.

Lại nói ngược về bốn năm trước Tống Huyễn nghênh đón muội muội của Lý Tùng Thanh là Lý Tùng Đồng vào đại môn trở thành chính thất Vương phi, bởi vậy Lý Tùng Thanh và  Hoàng đế bệ hạ tính ra có quan hệ thông gia với nhau.

Trở lại thời điểm hiện tại, Ngụy Tiểu Diểu bị lôi kéo đến thần sắc không che giấu nổi sự hoang mang sợ hãi.

“Tiểu Diểu, ngươi và Tiểu Thất rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao trước đây bản vương chưa từng nghe nói các ngươi có liên quan gì đến nhau cả? Ngươi mau thành thật khai ra rõ ràng đi.” – Tống Huyễn hạ giọng.

“Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân không biết” – Ngụy Tiểu Diểu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, trở lại làm một Đại tổng quản cung kính cẩn trọng.

“Đừng sợ, chúng ta xem như là thanh mai trúc mã của nhau, bản vương và Hoàng thượng nhất định sẽ không gây khó dễ gì cho ngươi.”

“Tiểu Lục, ngươi chính là đang khiến hắn khó xử. Chuyện của Tiểu Thất ngươi không cần quá bận tâm làm gì.” – rồi quay sang hạ lệnh – “Tiểu Diểu, ngươi lui xuống đi!”

“Dạ, tiểu nhân cáo lui.” – Ngụy Tiểu Diểu lui ra.

“Tam ca thật sự yên tâm về Tiểu Thất đến vậy sao?”

“Ngươi có thời gian lo lắng chuyện của Tiểu Thất không bằng mang hết tâm tư đặt tại nơi đệ tức đi. Nghe bảo nàng ấy đang mang thai đứa con thứ hai. Phải chăng đây là chuyện thứ hai ngươi đến tìm trẫm để nói?”

“Thần đệ bây giờ không chỉ hoài nghi ngài có thiên lý nhãn mà còn có cả thuật đọc tâm nữa kìa.” – Tống Huyễn tuy lòng bội phục sát đất nhưng ngoài miệng vẫn buông lời chòng ghẹo – “Cũng không rõ đến lúc nào Lễ bộ Thị lang sẽ từ nhị cữu tử trở thành hoàng tẩu tử của thần đệ đây?”

“Hắn là một nam nhân.”

“Thần đệ đương nhiên biết hắn là một nam nhân. Nhưng Đại Thiệu chúng ta trước đây đã có mấy vị Thượng quân chính là tình nhân được công khai của Hoàng đế, địa vị so với chính cung phi tần cũng không mấy cách biệt. Hoàng thượng đối với hắn đã thật lòng nảy sinh ái tình thì phong hắn làm Thượng quân chẳng phải chính là thừa nhận hắn đấy sao?”

“Ngươi có bao giờ muốn cưỡng ép Lý Tùng Đồng trở thành thiếp thất của ngươi không?”

“Đương nhiên là không!” – Tống Huyễn đang khẳng định như chém đinh chặt sắt đột nhiên khựng lại hỏi – “Nhưng cũng còn tốt hơn phải chịu cảnh không danh không phận, không thể quang minh chính đại gặp nhau mà cứ phải tránh tránh né né. Tam ca, huynh có biết thường dân bá tánh gọi những người như thế bằng danh từ gì không?”

“Nhân tình?”

“Thần đệ cái gì cũng chưa nói đâu đấy!”

Hoàng đế cười mắng nhẹ một câu – “Nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có ngươi dám trêu chọc trẫm thế này.”

Tống Huyễn khoa trương đáp lại bằng một lễ – “Cảm tạ Hoàng đế bệ hạ đối với thần đệ có xiết bao ưu ái cùng bao dung.”