Chương 3 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

3.

Ngày hôm sau, Thiên Sương đánh thức ta dậy từ rất sớm.

Ta thay y phục rồi chải tóc, cảm thấy bản thân mình cũng có chút dáng vẻ của một người phụ nữ có chồng đầy dịu dàng.

Ta dự định đích thân mình đi đến biệt viện để tìm phu quân, gọi chàng ấy thức dậy để cùng đến bái kiến cha mẹ chàng ấy.

Nhưng vửa mới mở của biệt viện, ta nhìn thấy chàng ấy đã sớm tắm rửa sạch sẽ quần áo chỉnh tề từ khi nào rồi.

Ta từng nghe nói sinh mẫu của chàng ấy đã từng là một thiếp thân được sủng ái nhất của hầu phủ, nhưng bà ấy đã qua đời từ nhiều năm trước.

Hóa ra hầu phủ ngoài vị chủ mẫu là chính thê thì còn có 3 vị thiếp thất. Nhưng trước mắt, ngoại trừ Vân di nương chưa từng sinh con thì hai vị thiếp thất còn lại đều đã không còn.

Trong lòng ta có dự đoán rằng vị chủ mẫu này ắt hẳn là một nhân vật cực kỳ lợi hại, có lẽ những ngày tháng trước kia phu quân ta đã trải qua không hề dễ dàng.

Chỉ có điều cho dù có khó khăn đến mấy cũng còn tốt hơn là sống trong một gia đình nghèo khổ bình thường.

Trước kia, khi đi đến điền trang đến cúng bái cho mẫu thân, ta cũng đã tự mình lén đi thăm dò vài điều về phu quân của ta.

Phần lớn những tin tức có liên quan đến chàng ấy đều là những lời đồn đại, rất khó mà dò ra sự thật, nhưng có vài tin tức về phần tài sản mà chàng ấy có được thì 10 phần dường như là thật.

Hầu phủ vốn đã có rất nhiều ruộng đất và cửa hiệu. Hơn nữa sinh mẫu của phu quân ta còn xuất thân là con của thương nhân, mặc dù giờ đây bà ấy không còn nhưng phần gia sản mà bà ấy để lại là không hề nhỏ.

Dù cho phu quân ta hiện giờ phải ngồi xe lăn nhưng trong tay chàng ấy lại có rất nhiều tài sản quý giá. Cho dù ngày sau có phân chia gia sản, thì tất cả của cải mà chàng ấy có được cũng đủ để cho chàng ấy sống xa hoa cả một đời.

Trước mắt, ta chỉ muốn ngồi thật chắc vào vị trí chính thê của chàng ấy, chỉ hy vọng nếu dòng nước vẫn còn chảy xiết, thì ta nghĩ điều này cũng không quá khó khăn.

Dù sao thì, phu quân của ta ngoại trừ của cải ra thì cũng không có quyền lực gì, ở trước mặt mọi người lại chỉ là một phế nhân. Không có bất kì một ai nhớ đến người không có quyền lực cả, hơn nữa chàng ấy còn lạnh lùng và chẳng gần nữ sắc. Hiện giờ cũng chẳng có ai tranh sủng với ta ở trong viện của chàng ấy, vì thế nên chỉ cần chàng ấy không hưu ta là được rồi.

Phu quân không muốn ta đẩy xe giúp chàng ấy đến bái kiến cha mẹ chồng, mà chỉ tự mình đẩy xe đi về phía trước.

Ta không tức giận, chỉ làm theo ý chàng ấy, nhưng khi đến bái kiến cha mẹ chồng ta lại phải đụng mặt với đích tỷ cùng với tỷ phu.

Hai người bọn họ đều cười rạng rỡ, thể hiện niềm hạnh phúc dâng trào trên nét mặt. Rõ ràng hôm qua chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, hôm nay đã trông tình cảm thế này rồi, dự đoán là buổi hôn lễ hôm qua đã diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Ta nghĩ rằng có lẽ cả hai đều rất hài lòng về đối phương, đến mức ta còn nhìn thấy được bọn họ cực kỳ xứng đôi. Sự hòa hợp của hai người họ lại đối lập hoàn toàn với phu thê nhà ta, một người đi trước một kẻ bước sau.

Ta cùng phu quân thỉnh an hai người bọn họ, đích tỷ nhìn thấy ta thì lại vô cùng vui mừng. Lúc ở Lục phủ tỷ ấy luôn hoạt bát sôi nổi, thực ra tỷ ấy đối với ta cũng chẳng tồi tí nào cả.

Bọn ta bước theo sau hai người họ đi vào sảnh chính, hầu gia không phân chia gia tộc, hầu hết huynh đệ đều đã có gia đình. Bên trong sảnh chính cũng có đầy đủ các trưởng bối đang ngồi đó.

Tim ta vẫn đập rất nhanh, tiến bước trước đến gần Thẩm Thẩm [*]: "Con dâu mới mời người dùng trà ạ."

[*] Thẩm Thẩm tương đương thím.

Trong đầu ta lúc này đột nhiên suy nghĩ, biết đâu sau vài năm nữa ta cùng đích tỷ cũng sẽ trở thành dáng vẻ của các thẩm thẩm bá mẫu này.

Mặt đích tỷ ta đỏ bừng, khá ngượng ngùng, mẹ chồng ta nhìn trông có vẻ dịu dàng và rất tốt bụng, bà ấy môi mỉm cười nhận lấy trà từ đích tỷ và ta.

Chỉ là sau khi uống hết chén trà, mẹ chồng ta lại đưa tay ra hướng về đích tỷ nói vài câu có ẩn tình sâu xa, nhưng về phía ta bà ấy chỉ nói ra vài câu đơn giản. Sau đó ta cùng phu quân quay về biệt viện.

Quay về đó, chàng ấy làm chuyện của chàng ấy, ta làm việc của ta, không ai phiền đến ai, chung sống vô cùng hòa thuận.

Mãi cho đến 3 ngày sau, bọn ta mới cùng nhau quay về Lục phủ, và ở đó ta lại gặp được đích tỷ của mình.