Chương 4 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

4.

Ba ngày qua sống trong hầu phủ, Thiên Sương không dưới một lần nhắc nhở ta nên tỏ ra thân thiện một chút với phu quân của mình.

Suy cho cùng, nơi biệt viện rộng lớn này, nữ nhân không có nhà mẹ quyền cao chức trọng chống lưng, không có tiền cũng chẳng có quyền, thì mọi thứ buộc phải xuất phát từ sự tín nhiệm và sủng ái của phu quân.

Ta không nói gì cả, chỉ dành 3 ngày này để phân loại những của hồi môn mà mình đã mang theo. Ta ghi chép thật cẩn thận từng món đồ một rồi cất nó vào trong một chiếc hộp. Còn thầm tính nhẩm những lợi ích của mấy mảnh đất mà ta đang nắm giữ trong tay.

Mẫu thân không để lại cho ta thứ gì nhiều cả, bà ấy vốn là một cô gái ở miền quê, nhưng vì nạn đói nên đã bị bán vào Lục gia để làm người thiếp thứ bảy cho phụ thân của ta, chỉ với mục đích để lấp đầy người thừa kế gia sản của Lục gia. Những mảnh đất này là những món hời mà bà ấy kiếm được từ phụ thân của ta.

Trước khi xuất giá, ta đã đến điền trang để cúng bái mẫu thân. Đến nơi đấy ta lại nhớ đến câu bà ấy từng nói: "Dòng nước chảy không bao giờ tranh dòng chảy trước, mà tranh ở đây là phải chảy không ngừng."

Câu nói này bà ấy đã từng nghe từ phụ thân của ta, nhưng nó lại khắc sâu ở trong tim bà ấy và đi theo bà ấy gần như cả cuộc đời.

Mẫu thân ta chưa bao giờ hiểu bất kì một kinh thánh nào, nhưng sau khi làm thiếp ở Lục phủ bà ấy mới có cơ hội được học chữ biết đọc biết viết, bà ấy cũng đã học được không ít đạo lý làm người.

Thế nhưng bà ấy đã dốc hết sức lực vì để tranh giành cho ta có cơ hội được đọc sách cùng các ca ca tỷ tỷ, cho ta có cơ hội có thể học được cách quản lý cùng với các tỷ tỷ từ chỗ của tổ mẫu.

Có đôi khi bà ấy luôn yêu cầu ta rằng sau khi trở về phải dạy lại cho bà ấy những gì mà ta đã đọc, khi ấy ta cứ nghĩ rằng bà ấy thật sự muốn học thêm nhiều điều, nhưng giờ đây ta lại hiểu rõ bà ấy chỉ là đang muốn kiểm tra xem ta có thực sự ghi nhớ được những gì đã học hay là không.

Chỉ đáng tiếc là mẫu thân ta cuối cùng cũng không thể sinh được con trai, cũng chính bởi vì năm đó sinh ta ra bà ấy đã bị tổn thương từ trong gốc rễ. Từ đó dẫn đến việc bà ấy bị sảy thay nhiều lần liên tiếp, càng ngày khiến cho sức khỏe càng yếu đi, và cuối cùng lại rời đi vào một ngày đông lạnh giá.

Trước khi lìa đời, bà ấy còn nói ta chính là "dòng nước chảy không ngừng" của bà ấy. Lúc đó thực chất ta chẳng thể hiểu nó là gì nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ nó.

Khi mẫu thân ta còn sống, viện của bọn ta tuy rằng đơn sơ nhưng chẳng hề vắng vẻ. Nhưng từ sau khi bà ấy qua đời, mọi thứ lại biến đổi hoàn toàn, toàn viện nhộm lên một màu u ám thê lương.

Đích mẫu của ta dù rằng bà ấy rộng lượng, nhưng lại không được tỉ mỉ, bà ấy không hề nhận ra được những bà vú cùng với tỳ nữ đều là những loại người bằng mặt không bằng lòng.

Thế nên những tháng ngày của ta cũng chẳng tốt đẹp là bao. Hôm nay quay về Lục phủ, ta cũng không cầu phu quân cho ta thêm thể diện chỉ cần chàng ấy cư xử đúng quy tắc theo hình thức bề ngoài là tốt lắm rồi.

Ta đã sớm đoán được chàng ấy đi lại không tiện nên đã chuẩn bị xe ngựa mọi thứ để chờ chàng ấy. Nhưng lại không ngờ chân của chàng ấy tốt hơn rất nhiều so với những gì ta dự đoán trước.

Chàng ấy không hoàn toàn là một kẻ không đứng cũng chẳng đi được mà chỉ là một người bị bệnh ở chân không thể đi thẳng đứng được mà thôi. Lúc này ta lại có chút vui mừng ở trong lòng.

Ta dìu chàng ấy bước lên xe ngựa, chàng ấy ngồi đọc sách ở trong xe, phần ta thì đang im lặng suy nghĩ về chuyện của bản thân.

Ta chợt nghĩ có lẽ chàng ấy là một người khá hiếu thắng, rõ ràng là có thể đi được lại cứ khăng khăng muốn ngồi xe lăn. Đại khái là vì muốn ngồi thẳng nghiêm chỉnh mà tự biến mình thành một kẻ ngốc.

Trước cửa Lục phủ vô cùng náo nhiệt, phụ thân và đích mẫu đã chuẩn bị từ sớm để đón tiếp bọn ta. Trong ngoài phủ vô số người chen lấn thăm dò, vì họ sợ bỏ lỡ một chút hào quang đến từ hầu phủ.

Đích tỷ nắm tay tỷ phu bước xuống xe ngựa cùng với nụ cười rạng rỡ, phu quân của ta cuối cùng cũng cho phép ta đẩy xe lăn giúp cho chàng ấy.

Chàng ấy còn rất biết diễn kịch, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của chàng ấy, chàng ấy nhìn ta với anh nhìn đầy ôn hòa, thật sự nó làm ta rất ấn tượng.

Ta vốn cho rằng nhân vật chính của ngày hôm nay chính là tỷ tỷ và tỷ phu, nhưng lại không ngờ phu quân ta cũng rất giỏi trong việc xoảy chuyển càn khôn. Mối quan hệ giữa chàng ấy và đích huynh của mình tốt hơn nhiều so với những gì ta nghĩ.

Lúc này ta mới biết rõ, vị phu quân này của ta không hề có tâm tư không hoàn thiện giống như trong lời đồn. Ngược lại chàng ấy lại rất thông thạo những câu nói diễn kịch gọi ta một cách đầy tình cảm, khiến cho người phụ thân không nói cười tùy tiện của ta cũng có 10 phần yêu thích.

Sau bữa tiệc phụ thân còn nhất quyết đưa tỷ phu cùng với phu quân ta đến đánh giá những bức họa mà ông ấy vừa mới sưu tầm được.

Còn đích mẫu thì mời ta và đích tỷ cùng đến nói chuyện với bà. Ta biết ta không phải là nhân vật chính nên chỉ ngồi yên ở đó mà nghe, đợi khi nào đích mẫu hỏi thì ta sẽ đáp lời.

Tỷ tỷ cùng với tỷ phu quả thực là một cặp trời sinh, lúc nói chuyện trên gương mặt tỷ ấy hiện rõ hai từ hạnh phúc, đến cả ta khi nghe tỷ ấy nói cũng có đôi chút cảm động. Khi câu chuyện được chuyển sang ta, ta cũng chỉ biết nói là phu quân đối xử với ta rất tốt.

Đích mẫu cùng nắm tay ta và tỷ tỷ bảo rằng hai bọn ta nhớ phải chăm sóc lẫn nhau, để cùng nhau có được chỗ đứng vững chắc ở trong hầu phủ, từ đó cũng có thể giúp đỡ cho phụ thân cùng các vị ca ca ở trong phủ. Đích tỷ gần như thấu hiểu sâu sắc nên đã gật đầu một cách trang trọng, vì thế ta cũng nhẹ nhàng mà gật đầu theo.

Nhưng thực chất trong lòng ta lại vô cùng rõ, nếu có thể bảo vệ cho quãng đời còn lại của bản thân có được một cuộc sống sung túc thì đó cũng chính là mười phần hạnh phúc rồi.

Lúc quay trở về hầu phủ, ta cứ tưởng rằng mối quan hệ giữa ta và phu quân đã được xoa dịu thế nên đã giúp chàng ấy đẩy xe lăn. Thế nhưng một lần nữa chàng ấy lại cự tuyệt ta, một mình đẩy xe lăn về phía trước.