Chương 2 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
2.
Ta loáng thoáng nghe thấy được âm thanh đầy rộn ràng phấn khích ở bên ngoài sảnh chính. Thiên Sương đi cùng ta vào phòng để chờ đợi phu quân của ta.
Cuối cùng bên phía ngoài cánh cửa cũng phát ra âm thanh "cạch", cánh cửa được mở ra, đột nhiên ta lại cảm thấy có chút hồi hộp, vội vàng làm theo quy tắc cầm cây quạt nhỏ che mặt mình lại.
Ngày trước ma ma ở trong phủ đã từng dạy cho ta những quy tắc trong chuyện nam nữ, bà ấy cũng đặc biệt dặn đi dặn lại ta về cách hầu hạ cho sự bất tiện của Nguyên Dịch. Nhưng nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, ta lại cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp.
Thiên Sương vừa ngây ngơ vừa cười vui vẻ, Nguyên Dịch vừa bước vào phòng muội ấy đã rất hiểu chuyện mà ngay lập tức đi ra.
Phu quân ta ngồi trên chiếc xe lăn từ từ đi về trước mặt ta, nhưng đến cuối cùng chàng ấy lại dừng lại ở khoảng cách đủ xa với ta.
Chàng ấy lặng người một lúc lâu rồi lạnh lùng mở miệng.
"Nếu như nàng đã được gả vào phủ, thì đương nhiên ta cũng sẽ không đối xử tệ bạc với nàng."
Dứt lời chàng ấy quay xe đi ra ngoài. Chàng ấy quay đi nhanh đến mức còn chưa kịp gở quạt che trên mặt ta.
Khi vừa đi đến cửa, chàng ấy đột nhiên quay lại nhìn ta rồi nhẹ nhàng nói.
"Nếu một ngày nào đó nàng muốn rời đi, hãy đến tìm ta để lấy thư hòa ly."
Ta lặng lẽ đặt chiếc quạt tròn xuống rồi nhìn bóng dáng chàng ấy rời đi mà không nói lời nào. Bình rượu hợp cẩn cùng với hai cái ly trống rỗng vẫn được đặt nằm yên, chẳng hề dao động ở trên khay.
Xem ra chàng ấy có vẻ không thích ta, nhưng thực ra ta cũng không quá để tâm ngược lại, lại cảm thấy nhẹ lòng đến lạ.
Ta tháo bỏ chiếc mũ đội đầu mà mình phải mang cả một ngày, nhìn vào trong gương cởi bỏ hỷ phục, lúc này ta cảm thấy thoải mái và thư thái hơn rất nhiều.
Sau đó ta lại chú ý đến bình rượu được đặt ở trên bàn.
Từ lâu ta đã rất muốn bắt chước các vị anh hùng trong sách, nếm thử mùi vị của những bình rượu được đeo ở bên hông người. Nhưng lúc còn ở trong viện thâm sâu của Lục gia, ta luôn phải hạ thấp cổ, cẩn trọng trong mọi hành động và lời nói.
Bây giờ thật không dễ dàng gì mới được làm chủ bản thân một lần, tại sao lại không để bản thân tự do bung xõa một lần chứ.
Ngọn nến trong phòng dần dần yếu đi, trong lòng ta lại cảm thấy vô cùng sáng rực.
Bây giờ thì ta cứ say vì rượu, nhỡ đâu sau này không được say thêm lần nào nữa thì sao.
Chỉ trong chốc lát, tỳ nữ Thiên Sương của ta lại vội vàng ở bên ngoài cửa nhẹ nhàng gọi ta.
Ta đang có chút lâng lâng nhưng vẫn gọi muội ấy vào. Lúc này trong lòng ta lại nghĩ quả nhiên là hầu phủ, quả thực rất cao cấp đến cả rượu cũng thơm hẳn so với chỗ khác.
Khi Thiên Sương bước vào, nhìn thấy dáng vẻ một mình ngồi uống rượu của ta, vẻ mặt của muội ấy dường lo lắng hơn nhiều.
"Nô tỳ vừa mới nhìn thấy nhị công tử đi vào biệt viện sau đó thì không thấy đi ra nữa, người nói thế này là có ý gì đây? Lẽ nào chỉ mới ngày đầu thôi đã ra oai phủ đầu với chúng ta rồi sao?"
Ta lật bình rượu, rót rượu vào ly. Tuy rằng rượu rất ngon nhưng mà nó cũng không mạnh lắm với ta, đây là điểm trừ duy nhất của nó.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thiên Sương, ta vẫn cố gắng giữ thần sắc ổn định để giữ vững tinh thần cho muội ấy.
"Nước chảy không tranh dòng chảy trước, tranh giành ở đây là phải chảy không ngừng."
Có vẻ như Thiên Sương vẫn còn chưa hiểu, vẫn cau mày đầy lo lắng nhìn ta.
Ta quay lại dặn dò muội ấy: "Sáng sớm mai, muội nhớ đánh thức ta dậy sớm một chút đấy."
Dứt lời ta đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ta loáng thoáng nghe thấy được âm thanh đầy rộn ràng phấn khích ở bên ngoài sảnh chính. Thiên Sương đi cùng ta vào phòng để chờ đợi phu quân của ta.
Cuối cùng bên phía ngoài cánh cửa cũng phát ra âm thanh "cạch", cánh cửa được mở ra, đột nhiên ta lại cảm thấy có chút hồi hộp, vội vàng làm theo quy tắc cầm cây quạt nhỏ che mặt mình lại.
Ngày trước ma ma ở trong phủ đã từng dạy cho ta những quy tắc trong chuyện nam nữ, bà ấy cũng đặc biệt dặn đi dặn lại ta về cách hầu hạ cho sự bất tiện của Nguyên Dịch. Nhưng nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, ta lại cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp.
Thiên Sương vừa ngây ngơ vừa cười vui vẻ, Nguyên Dịch vừa bước vào phòng muội ấy đã rất hiểu chuyện mà ngay lập tức đi ra.
Phu quân ta ngồi trên chiếc xe lăn từ từ đi về trước mặt ta, nhưng đến cuối cùng chàng ấy lại dừng lại ở khoảng cách đủ xa với ta.
Chàng ấy lặng người một lúc lâu rồi lạnh lùng mở miệng.
"Nếu như nàng đã được gả vào phủ, thì đương nhiên ta cũng sẽ không đối xử tệ bạc với nàng."
Dứt lời chàng ấy quay xe đi ra ngoài. Chàng ấy quay đi nhanh đến mức còn chưa kịp gở quạt che trên mặt ta.
Khi vừa đi đến cửa, chàng ấy đột nhiên quay lại nhìn ta rồi nhẹ nhàng nói.
"Nếu một ngày nào đó nàng muốn rời đi, hãy đến tìm ta để lấy thư hòa ly."
Ta lặng lẽ đặt chiếc quạt tròn xuống rồi nhìn bóng dáng chàng ấy rời đi mà không nói lời nào. Bình rượu hợp cẩn cùng với hai cái ly trống rỗng vẫn được đặt nằm yên, chẳng hề dao động ở trên khay.
Xem ra chàng ấy có vẻ không thích ta, nhưng thực ra ta cũng không quá để tâm ngược lại, lại cảm thấy nhẹ lòng đến lạ.
Ta tháo bỏ chiếc mũ đội đầu mà mình phải mang cả một ngày, nhìn vào trong gương cởi bỏ hỷ phục, lúc này ta cảm thấy thoải mái và thư thái hơn rất nhiều.
Sau đó ta lại chú ý đến bình rượu được đặt ở trên bàn.
Từ lâu ta đã rất muốn bắt chước các vị anh hùng trong sách, nếm thử mùi vị của những bình rượu được đeo ở bên hông người. Nhưng lúc còn ở trong viện thâm sâu của Lục gia, ta luôn phải hạ thấp cổ, cẩn trọng trong mọi hành động và lời nói.
Bây giờ thật không dễ dàng gì mới được làm chủ bản thân một lần, tại sao lại không để bản thân tự do bung xõa một lần chứ.
Ngọn nến trong phòng dần dần yếu đi, trong lòng ta lại cảm thấy vô cùng sáng rực.
Bây giờ thì ta cứ say vì rượu, nhỡ đâu sau này không được say thêm lần nào nữa thì sao.
Chỉ trong chốc lát, tỳ nữ Thiên Sương của ta lại vội vàng ở bên ngoài cửa nhẹ nhàng gọi ta.
Ta đang có chút lâng lâng nhưng vẫn gọi muội ấy vào. Lúc này trong lòng ta lại nghĩ quả nhiên là hầu phủ, quả thực rất cao cấp đến cả rượu cũng thơm hẳn so với chỗ khác.
Khi Thiên Sương bước vào, nhìn thấy dáng vẻ một mình ngồi uống rượu của ta, vẻ mặt của muội ấy dường lo lắng hơn nhiều.
"Nô tỳ vừa mới nhìn thấy nhị công tử đi vào biệt viện sau đó thì không thấy đi ra nữa, người nói thế này là có ý gì đây? Lẽ nào chỉ mới ngày đầu thôi đã ra oai phủ đầu với chúng ta rồi sao?"
Ta lật bình rượu, rót rượu vào ly. Tuy rằng rượu rất ngon nhưng mà nó cũng không mạnh lắm với ta, đây là điểm trừ duy nhất của nó.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thiên Sương, ta vẫn cố gắng giữ thần sắc ổn định để giữ vững tinh thần cho muội ấy.
"Nước chảy không tranh dòng chảy trước, tranh giành ở đây là phải chảy không ngừng."
Có vẻ như Thiên Sương vẫn còn chưa hiểu, vẫn cau mày đầy lo lắng nhìn ta.
Ta quay lại dặn dò muội ấy: "Sáng sớm mai, muội nhớ đánh thức ta dậy sớm một chút đấy."
Dứt lời ta đã chìm sâu vào giấc ngủ.