Chương 1 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

1.

Phụ thân ta mới chỉ vừa được thăng chức làm quan tam phẩm trong triều, thế mà đã đến kết thân với Trung Dũng hầu phủ để bàn chuyện hôn sự cho tỷ tỷ của ta, không khí trong phủ lúc này bỗng nhiên tràn ngập vui tươi.

Chỉ có duy nhất ở viện của ta là chẳng hề có chút niềm vui nào.

Bởi vì trước đây hầu phủ đến đề thân ở nhà của ta không chỉ một lần, không những chỉ cho tiểu hầu gia Nguyên Cẩn mà còn cho cả nhị công tử Nguyên Dịch nữa.

Tiểu hầu gia phong lưu, phóng khoáng, văn võ song toàn, tướng mạo tuấn tú, phong cách vô cùng lịch sự. Nhưng còn nhị công tử chỉ là con thứ trong nhà, không những không có cơ hội tranh thừa kế mà còn bị tàn tật ở chân, quanh năm chỉ đi lại trên chiếc xe lăn.

Ngài ấy có cuộc sống vô cùng giản dị, rất hiếm người thấy được dung mạo thật sự của ngài ấy. Chỉ nghe mọi người truyền tai nhau rằng ngài ấy không chỉ là một người bệnh tật, mà còn là một người mưa nắng thất thường, nữ nhi khuê cát trong kinh thành đều lánh xa ngài ấy.

Ta biết rõ phụ thân ta chỉ xem ta như là một vật để thuận theo dòng nước, ông ấy làm tất cả mọi việc để tỷ tỷ ta có thể xuất giá một cách thuận lợi vui vẻ, thế nên đã bỏ công bỏ tiền để thuê người mai mối, còn ta thì ông ấy cứ việc đóng gói lại rồi ném ta đi.

Nhưng đột nhiên đích mẫu lại chủ động đến nơi yên tĩnh không bóng người như viện của ta để tìm ta, cứ như thể bà ấy là mẫu thân thật sự của ta. Bà ấy bước đến bên ta nắm lấy tay ta một cách vô cùng chân thành.

"Ta biết bên ngoài có rất nhiều lời đồn thật thật giả giả đan xen lẫn nhau, nhưng con cũng đừng cảm thấy chuyện hôn sự này khiến cho con chịu tủi thân."

"Một gia đình ở Thanh Lưu không hề có bất kì người nào để chống lưng như Lục gia chúng ta, chỗ đứng trong triều của phụ thân con lại chưa đủ cao, con bám vịn được nơi nhà cao cửa rộng thế này, cũng là rất đáng giá rồi."

"Huống hồ gì tỷ tỷ của con cũng có ở đó, con cũng xem như là có được một người chăm sóc."

Ta biết rõ bà ấy đến an ủi ta là để đảm bảo cho cuộc hôn sự của con gái bà ấy được vẹn toàn, cũng là để dặn dò ta đừng để chuyện không hay xảy ra.

Nhưng ta sớm đã nghĩ rằng bản thân sẽ vui vẻ chấp nhận cuộc hôn sự này, nên cũng gật đầu làm theo lời của bà ấy. Nhân tiện ta cũng đã nhắc đến một yêu cầu rằng ta muốn đến điền trang để cúng bái cho mẫu thân của mình.

Ở trong phủ này cô đơn lẻ loi trong một thời gian rất dài, bản thân ta hiểu rõ hơn bất kì ai. Có thể trải qua được một cuộc sống an yên đầy đủ sẽ tốt hơn nhiều so với việc được gả cho người mình yêu.

Suy cho cùng, tình lang có thể thay lòng nhưng mà ngân lượng và khế đất thì không bao giờ thay đổi.

Xem ra phản ứng phục tùng nghe theo của ta đã khiến cho bà ấy có tâm tình khá tốt, bà ta đồng ý cho ta về cúng bái mẫu thân, hơn nữa còn khen ta rất hiểu chuyện.

Lúc xuất giá, ta và đích tỷ đều khoác trên người bộ hôn phục màu lam, còn có cả mũ phượng, khăn choàng.

Hầu phủ không hề nghĩ vì ta là con thứ mà bên trọng bên khinh với ta, chỉ có điều là của hồi môn của đích tỷ quả thực là nhiều hơn so với ta.

Nhưng đích mẫu cũng muốn giữ thể diện cho ta, bà ấy biết rõ mẹ ta cũng không để lại quá nhiều tiền của cho ta, thế nên đã bảo phụ thân chuẩn bị thêm cho ta ít đồ trang sức. Tuy rằng còn thua kém rất xa so với đích tỷ, nhưng mà đó cũng là những gì cao nhất mà Lục phủ có thể mang lại cho ta rồi.

Kiệu của ta bám theo phía sau kiệu của đích tỷ được đón vào hầu phủ giữa tiếng cồng chiêng ồn ào hòa vào tiếng trống ầm ĩ.

Ta cầm một chiếc quạt tròn che hết gương mặt, bái thiên địa cùng với phu quân đang ngồi trên chiếc xe lăn, nhưng ta vẫn không kìm lại được mà cứ lén nhìn thẳng vào mặt chàng ấy.

Khi ta nhận ra được bản thân mình đang tò mò quá nhiều chuyện, đột nhiên lại cảm thấy mình cũng thật hài hước và đáng yêu.

Bao nhiêu năm trôi qua, sống với câu nói [chỉ có người trong chăn mới biết chăn có rận] cũng vì thế nên ta luôn nghĩ bản thân mình rất tỉnh táo và luôn có thể nhìn thấu đáo được mọi thứ. Nhưng lại không ngờ rằng vào ngày mà bản thân mình xuất giá ta lại không thể kìm chế được ý thức của bản thân, làm ra những hành động e thẹn hệt một nữ nhi khuê cát.

Nguyên Dịch điều khiển chiếc xe lăn để quay hướng xe mà hành lễ, dù cho tàn tật nhưng chàng ấy lại vô cùng linh hoạt. Ngược lại thần sắc có vẻ không vui trong ngày thành thân, ta còn chưa nhìn rõ được mặt chàng ấy thì đã bị đưa vào động phòng.