Chương 18 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
18.
Ta vẫn đang nghĩ về những ngày tháng tốt đẹp ở phía trước, thì tình hình ở bên ngoài đột nhiên biến đổi nhanh chóng.
Hoàng thượng qua đời, nhị hoàng tử đăng cơ. Và cũng đúng như những lời đích mẫu đã nói với ta vào lần trước về Lục phủ, nhị hoàng tử quả thực cũng không thể hoàn toàn thuyết phục được toàn bộ các quan đại thần.
Nhị hoàng tử sinh ra vốn bản chất ng.u dốt, cũng chỉ bởi vì mẫu phi của bản thân nhận được ân sủng nên mới có được hoàng vị.
Quý phi thuận theo tâm ý, buông rèm nhiếp chính thế nhưng [Hoàng thúc tốt] của nhị hoàng tử là Tĩnh Vương lại nhân cơ hội đó mà đứng lên phản động.
Lấy chiêu bài để bày tỏ sự tưởng nhớ với đích thái tử đã khuất, ông ta khẳng định rằng nhị hoàng tử chẳng hề xứng đáng với vị trí này, lấy lý do đó để phát động một cuộc nổi dậy phản lại triều đình.
Mọi chuyện rơi vào thăng trầm, nhất thời ta không thể định được chủ ý quyết định khi nào sẽ rời khỏi hầu phủ để sống một cuộc sống riêng tư của hai đứa. Chính vì thế đã đến tìm phu quân để bàn bạc, đúng như dự đoán suy nghĩ của ta và chàng ấy vô cùng ăn khớp với nhau.
Thời cuộc hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng, đương nhiên phải đặt mọi lợi ích của hầu phủ lên hàng đầu. Nhưng chuyện hai bọn ta không thể ngờ đến là lão hầu gia đột nhiên lại tức giận đến mức nôn ra m.áu rồi qua đời, cả hầu phủ bao trùm tan thương bởi một màu trắng u buồn.
Và ngay lập tức triều đình hạ chỉ Nguyên Cẩn phải lập tức tập trung ra tiền tuyến hỗ trợ tân hoàng. Đối diện với Tĩnh Vương đã chiếm được vài thành trì, tiểu hầu gia ngược lại không hề rụt rè mà còn trực tiếp nhận lệnh. Chỉ ngay ngày hôm sau, tiểu hầu gia đã lập tức dẫn quân ra hỗ trợ tiền tuyến.
Thế nhưng đích tỷ ta lại vừa ôm chiếc bụng đang dần to mỗi ngày của mình đến viện ta mà khóc lóc.
"Ta vốn cho rằng một khi đã loại được hai người thiếp thất kia sẽ có thể trải qua cuộc sống thật yên bình cùng với Nguyên Cẩn ở hầu phủ này. Nhưng bây giờ trước mắt mọi thứ lại thay đổi quá nhanh, đứa nhỏ trong bụng của ta không thể nào sinh ra mà không có cha. Muội muội, muội nói xem rốt cuộc phải nên làm thế nào mới đúng đây?"
Dường như tỷ ấy cũng chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện tiếp, chỉ đứng ở đó rồi bật khóc như đứa trẻ. Ta nhẹ nhàng vỗ vai an ủi tỷ ấy, dù sao thì cũng phải bảo vệ thật tốt cho đứa nhỏ ở trong bụng.
Bây giờ đang là thời kì mấu chốt, nguy hiểm tai họa đang cận kề, tiểu hầu gia đang ở bên ngoài vào sinh ra tử. Không thể nào để sân viện xảy ra bất kì sai lầm nào, thế nhưng mà ở trong viện lúc này lại có người chẳng hề muốn ngồi yên.
Người thiếp thất tỉnh táo không hề phát đ.iên Lan di nương kia thế mà lại nhìn ra được điều bất an, nửa đêm lại dắt mũi thị vệ canh gác cô ta, cô ta lén đưa cho hắn một ít tiền rồi lẻn trốn ra ngoài từ cửa sau.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tin đồn nhảm nhí không phải sự thật bị lan truyền khắp nơi khiến cho mọi người trong hầu phủ đều gặp phải nguy hiểm.
Những người hầu thì thay nhau bàn tán, suy nghĩ dự đoán rằng hầu phủ sắp phải hoàn toàn sụp đổ. Mà chuyện lạ lại cứ đột nhiên xuất hiện, người mẹ chồng đang khỏe mạnh lại đột nhiên lâm bệnh, bệnh nặng đến mức chẳng thể nào đứng dậy.
Toàn bộ trưởng lão trong nhà đều tụ tập lại bàn biện pháp ứng phó tạm thời, thế nhưng trước mắt chẳng thể nghĩ ra được cách nào vẹn toàn. Tình hình ngày một trở nên hỗn loạn, hầu phủ sắp sửa đánh mất đi vinh quang danh giá của toàn bộ gia tộc.
Lúc này ta mới chợt hiểu rõ rằng lão hầu gia và mẹ chồng ta đã gầy dựng nên hầu phủ này bằng chính sức lực của họ. Ta cùng phu quân đang cố gắng nghĩ ra cách để có thể giải quyết được tình trạng hỗn loạn trước mắt.
Điều tốt nhất là nên bảo vệ cho sức khỏe của mẹ chồng ta, chỉ như thế mới có thể nắm chắc được mọi cục diện hỗn loạn. Và sau cùng Vân di nương và thẩm thẩm là hai người được giao nhiệm vụ thay phiên canh giữ cho mẹ chồng ta.
Bây giờ mọi quyền lực trong nhà trước kia trong tay mẹ chồng đã được giao lại hoàn toàn cho đích tỷ. Bên trong hầu phủ hỗn loạn rối ren còn bên ngoài Lục gia thì cũng chẳng thể nào ngồi yên được.
Phụ thân nhờ người gửi một phong thư đến cho đích tỷ, còn hỏi thêm đích tỷ rằng phải ứng phó mọi việc như thế nào.
Nhận được câu hỏi từ phụ thân, đích tỷ lại có thêm vài phần hoảng sợ. Tỷ ấy ước gì có thể dọn đến viện để sống cùng với ta và phu quân, sau đó là nương nhờ hai người bọn ta tính toán giúp tỷ ấy.
Về phía ta, một bên ta cử ra một vài người thân cận đứng ra làm công tác duy trì liên lạc giữa hầu phủ và Lục phủ, mặc khác cũng có thể trấn an được đích mẫu với phụ thân của ta. Và cuối cùng là bình tĩnh theo dõi tình hình xem xét sự việc tiếp theo như thế nào. Một bên thì lại chăm sóc lo lắng mọi việc trong nhà, còn chuẩn bị mọi thứ để cho ngày sinh nở của đích tỷ.
Ta vẫn đang nghĩ về những ngày tháng tốt đẹp ở phía trước, thì tình hình ở bên ngoài đột nhiên biến đổi nhanh chóng.
Hoàng thượng qua đời, nhị hoàng tử đăng cơ. Và cũng đúng như những lời đích mẫu đã nói với ta vào lần trước về Lục phủ, nhị hoàng tử quả thực cũng không thể hoàn toàn thuyết phục được toàn bộ các quan đại thần.
Nhị hoàng tử sinh ra vốn bản chất ng.u dốt, cũng chỉ bởi vì mẫu phi của bản thân nhận được ân sủng nên mới có được hoàng vị.
Quý phi thuận theo tâm ý, buông rèm nhiếp chính thế nhưng [Hoàng thúc tốt] của nhị hoàng tử là Tĩnh Vương lại nhân cơ hội đó mà đứng lên phản động.
Lấy chiêu bài để bày tỏ sự tưởng nhớ với đích thái tử đã khuất, ông ta khẳng định rằng nhị hoàng tử chẳng hề xứng đáng với vị trí này, lấy lý do đó để phát động một cuộc nổi dậy phản lại triều đình.
Mọi chuyện rơi vào thăng trầm, nhất thời ta không thể định được chủ ý quyết định khi nào sẽ rời khỏi hầu phủ để sống một cuộc sống riêng tư của hai đứa. Chính vì thế đã đến tìm phu quân để bàn bạc, đúng như dự đoán suy nghĩ của ta và chàng ấy vô cùng ăn khớp với nhau.
Thời cuộc hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng, đương nhiên phải đặt mọi lợi ích của hầu phủ lên hàng đầu. Nhưng chuyện hai bọn ta không thể ngờ đến là lão hầu gia đột nhiên lại tức giận đến mức nôn ra m.áu rồi qua đời, cả hầu phủ bao trùm tan thương bởi một màu trắng u buồn.
Và ngay lập tức triều đình hạ chỉ Nguyên Cẩn phải lập tức tập trung ra tiền tuyến hỗ trợ tân hoàng. Đối diện với Tĩnh Vương đã chiếm được vài thành trì, tiểu hầu gia ngược lại không hề rụt rè mà còn trực tiếp nhận lệnh. Chỉ ngay ngày hôm sau, tiểu hầu gia đã lập tức dẫn quân ra hỗ trợ tiền tuyến.
Thế nhưng đích tỷ ta lại vừa ôm chiếc bụng đang dần to mỗi ngày của mình đến viện ta mà khóc lóc.
"Ta vốn cho rằng một khi đã loại được hai người thiếp thất kia sẽ có thể trải qua cuộc sống thật yên bình cùng với Nguyên Cẩn ở hầu phủ này. Nhưng bây giờ trước mắt mọi thứ lại thay đổi quá nhanh, đứa nhỏ trong bụng của ta không thể nào sinh ra mà không có cha. Muội muội, muội nói xem rốt cuộc phải nên làm thế nào mới đúng đây?"
Dường như tỷ ấy cũng chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện tiếp, chỉ đứng ở đó rồi bật khóc như đứa trẻ. Ta nhẹ nhàng vỗ vai an ủi tỷ ấy, dù sao thì cũng phải bảo vệ thật tốt cho đứa nhỏ ở trong bụng.
Bây giờ đang là thời kì mấu chốt, nguy hiểm tai họa đang cận kề, tiểu hầu gia đang ở bên ngoài vào sinh ra tử. Không thể nào để sân viện xảy ra bất kì sai lầm nào, thế nhưng mà ở trong viện lúc này lại có người chẳng hề muốn ngồi yên.
Người thiếp thất tỉnh táo không hề phát đ.iên Lan di nương kia thế mà lại nhìn ra được điều bất an, nửa đêm lại dắt mũi thị vệ canh gác cô ta, cô ta lén đưa cho hắn một ít tiền rồi lẻn trốn ra ngoài từ cửa sau.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tin đồn nhảm nhí không phải sự thật bị lan truyền khắp nơi khiến cho mọi người trong hầu phủ đều gặp phải nguy hiểm.
Những người hầu thì thay nhau bàn tán, suy nghĩ dự đoán rằng hầu phủ sắp phải hoàn toàn sụp đổ. Mà chuyện lạ lại cứ đột nhiên xuất hiện, người mẹ chồng đang khỏe mạnh lại đột nhiên lâm bệnh, bệnh nặng đến mức chẳng thể nào đứng dậy.
Toàn bộ trưởng lão trong nhà đều tụ tập lại bàn biện pháp ứng phó tạm thời, thế nhưng trước mắt chẳng thể nghĩ ra được cách nào vẹn toàn. Tình hình ngày một trở nên hỗn loạn, hầu phủ sắp sửa đánh mất đi vinh quang danh giá của toàn bộ gia tộc.
Lúc này ta mới chợt hiểu rõ rằng lão hầu gia và mẹ chồng ta đã gầy dựng nên hầu phủ này bằng chính sức lực của họ. Ta cùng phu quân đang cố gắng nghĩ ra cách để có thể giải quyết được tình trạng hỗn loạn trước mắt.
Điều tốt nhất là nên bảo vệ cho sức khỏe của mẹ chồng ta, chỉ như thế mới có thể nắm chắc được mọi cục diện hỗn loạn. Và sau cùng Vân di nương và thẩm thẩm là hai người được giao nhiệm vụ thay phiên canh giữ cho mẹ chồng ta.
Bây giờ mọi quyền lực trong nhà trước kia trong tay mẹ chồng đã được giao lại hoàn toàn cho đích tỷ. Bên trong hầu phủ hỗn loạn rối ren còn bên ngoài Lục gia thì cũng chẳng thể nào ngồi yên được.
Phụ thân nhờ người gửi một phong thư đến cho đích tỷ, còn hỏi thêm đích tỷ rằng phải ứng phó mọi việc như thế nào.
Nhận được câu hỏi từ phụ thân, đích tỷ lại có thêm vài phần hoảng sợ. Tỷ ấy ước gì có thể dọn đến viện để sống cùng với ta và phu quân, sau đó là nương nhờ hai người bọn ta tính toán giúp tỷ ấy.
Về phía ta, một bên ta cử ra một vài người thân cận đứng ra làm công tác duy trì liên lạc giữa hầu phủ và Lục phủ, mặc khác cũng có thể trấn an được đích mẫu với phụ thân của ta. Và cuối cùng là bình tĩnh theo dõi tình hình xem xét sự việc tiếp theo như thế nào. Một bên thì lại chăm sóc lo lắng mọi việc trong nhà, còn chuẩn bị mọi thứ để cho ngày sinh nở của đích tỷ.