Chương 19 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
19.
Tiết trời lúc này đã vào thu, thời tiết đang dần trở nên mát mẻ.
Hầu phủ tuy rằng đang mang trên vai gánh nặng tiến về phía trước, thế nhưng vẫn đang mong đợi tin vui từ đích tỷ. Trước sự mong đợi của cả gia đình, đích tỷ cuối cùng cũng đã hạ sinh được một bé trai.
Trên dưới trong phủ cũng có được chút niềm vui nho nhỏ, tất cả mọi người đều vui mừng phấn khích vì trong phủ đã có thêm một người thừa kế mới.
Nhưng ta lại cảm thấy ngoại trừ điều đó ra, chính bản thân ta cũng vui mừng hơn cho đích tỷ, bên ngoài kia Tĩnh vương đã đánh chiếm đến tận kinh thành.
Tuy rằng tỷ phu là người dẫn quân chiến đấu chống lại hết mình, thế nhưng đã bị đánh trọng thương, phải rút lui tháo chạy về lại nơi đóng quân.
Về phần các tướng sĩ đã ra tiền tuyến chống giặc, ngoại trừ những người đã ch.ết thì tất cả số còn lại đều quay đầu quy phục Tĩnh vương.
Hóa ra trước khi tỷ phu chịu thất bại thảm hại, Tĩnh vương đã nội ứng ngoại hợp với các phần tử phản động bên ngoài. Những người thân của kẻ các tướng sĩ cũng được đón đến một nơi an toàn, chính sách này cũng đã lấy được chút lòng dân, cũng chính vì thế mà mọi người đã rời bỏ tiến tuyến đứng hoàn toàn về phía Tĩnh vương, chỉ còn lại tỷ phủ một mình lãnh đạo những tướng sĩ còn lại chiến đấu.
Ngày mà tỷ phu được cõng về hầu phủ, đích mẫu bệnh đã lâu vừa khỏi một ít thì lại đột nhiên ngất xỉu.
Đích tỷ vẫn còn đang ở trong tháng, vừa nghe tin đã vội vàng nằm dậy bước ra cửa đón tỷ phu. Ta chỉ biết lặng lẽ đứng bên cạnh phu quân, lặng lẽ quan sát sự thâm tình của đích tỷ dành cho tỷ phu.
Giờ đây ta cũng đã hiểu rõ câu nói [Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết được nông sâu lòng người]. Lúc tỷ phu vừa được đưa về, khi ấy mới biết rõ được một Lan di nương từng thề ước nguyện cùng bên nhau đã lấy hết tiền bạc mà lén bỏ trốn ra khỏi hầu phủ. Đến sau cùng mới nhận ra chỉ có đích tỷ, người mà được mẹ chồng ta toàn tâm toàn ý cưới về mới thật lòng đối với tỷ phu.
Cuối cùng ta nhìn thấy tiểu hầu gia nắm lấy tay đích tỷ, thì thào nói khẽ: "Từ nay về sau, trong trái tim ta sẽ chỉ có duy nhất một mình nàng!". Lúc này, ai cũng có thể nhìn thấy được một khuôn mặt đầy nước mắt của đích tỷ, những giọt nước mắt của sự hạnh phúc tột cùng, đến cuối cùng tỷ ấy cũng đã đạt được những gì mà mình mong muốn.
Thế nhưng lúc này, tình hình bên ngoài đã ngày một trở nên nguy cấp, tình hình trước mắt thì chỉ còn mỗi kinh thành là chưa bị chiếm đóng.
Tân hoàng mặc dù hốt hoảng lo sợ, nhưng mà lại xảy ra tranh chấp với chính mẫu phi của mình, cuối cùng hắn gi.ết ch.ết chính mẫu thân của mình bằng cách đầu độc cực kỳ dã man.
Đến bây giờ đây thì chẳng còn một ai ở lại mà đưa ra chủ ý cho hắn, hắn cũng chỉ biết ở trong kinh thành giờ đây chỉ còn có mỗi hầu phủ là không hề quan tâm đến điều gì cả.
Hắn ta quả thực đúng là một kẻ vong ơn bội nghĩa, đêm đến hắn lại cử ngự lâm quân bao vây toàn bộ hầu phủ, trên dưới hầu phủ lúc này đã trở thành con tin. Hắn ta hạ [Quân lệnh trạng **], ép buộc phu quân đang có tật ở chân của ta thay huynh trưởng làm tướng soái để bảo toàn chính quyền cho hắn.
** Quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa)
Phu quân ta chàng cũng đã sẵn sàng hy sinh tính mạng trong lúc lâm nguy, vào cái đêm mà chàng ấy nhận lệnh làm tướng soái, chàng ấy đã cầm tay ta trò chuyện suốt cả một đêm.
"Trước mắt khắp nơi đều là nguy hiểm, hầu phủ cũng có lẽ chẳng còn khả năng để bảo toàn, nếu giờ đây nàng muốn rời đi ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ đưa nàng ra ngoài một cách an toàn."
Ta cứng đờ người, ngơ ngác nhìn chàng ấy: "Thế còn chàng thì sao?"
Chúng ta ai đều cũng biết rất rõ, quyền lực còn lại trước mặt của tân hoàng sớm đã không còn cách nào để vượt qua được đối thủ Tĩnh vương. Họ đều biết rõ, so với Tĩnh vương đầy mưu mô thì nhị hoàng tử lại là người yếu đuối và vô cùng bất tài, giờ đây ai ai cũng đều nghĩ có lẽ Tĩnh vương mới là một vị quân chủ sáng suốt khôn khéo, biết nhìn xa trông rộng.
Hiện giờ toàn bộ hầu phủ đang bị tân hoàng đe dọa đến tính mạng, cũng có lẽ số tướng sĩ còn lại đang bị ép buộc rằng phải chiến đấu đến cùng cho đến ngày ch.ết. Thực tế gọi phu quân ta làm tướng soái chỉ huy quân sự cũng là đang đẩy phu quân ta vào đường ch.ết, lúc này phu quân nhìn ta với ánh mắt đỏ hoe đẫm lệ chứa một sự hy vọng đầy bất lực.
"Quân vô hí ngôn, nếu như quân lệnh trạng đã được hạ thì dù cho không muốn nhận cũng nhất định phải nhận."
Lúc này ta chợt thấy bản thân mình có được thêm chút phần nào dũng khí, ngay lập tức hạ quyết tâm nguyện lòng cùng phu quân ta đương đầu với mọi khó khăn.
Thời cuộc hiện tại rơi vào hỗn loạn, ta và phu quân vốn tưởng rằng ngày thường bản thân chắng có gì đáng để nhắc đến. Nhưng lại bị sóng gió của thời cuộc hỗn loạn đẩy lấy nhau tiến về phía trước.
Còn về người dân ở trong kinh thành, trong khoảng thời gian tiếp túc với lửa nóng nước lạnh thì giờ đây mọi chuyện khó khăn khổ sở với họ lại là chuyện cực kỳ tầm thường.
Trong hoàn cảnh thế này, làm sao có thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, sao có thể dùng được câu "Dòng chảy từ từ" trong trường hợp này được chứ? Mọi thứ trong hầu phủ giờ đây muốn vượt qua được là điều cực kỳ khó khăn, thế nên người mà trước kia ta cử làm công tác liên lạc giữa Lục phủ cùng hầu phủ giờ đây đã chẳng thể nào đưa tin tức được đến cho hầu phủ nữa rồi.
Đích tỷ ta vốn còn chưa kết thúc giai đoạn ở cử đã phải bận rộn tự tay chăm sóc cho tỷ phu. Ngoài mặt, đích tỷ ta vẫn là người quản mọi việc trong nhà, thế nhưng thực chất ta mới là người lo toan mọi việc. Phu quân ta đã bị đưa đến doanh trại, nhưng lúc này mẹ chồng lại gọi ta qua gặp bà ấy.
Hóa ra trong tim của bà ấy giờ chẳng khác gì một tấm gương có thể nhìn thấu được mọi thứ, bà ấy biết rõ ta vẫn luôn bày mưu tính kế giúp cho đích tỷ. Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên, ta hình thấy bà ấy với tâm trạng xúc động mãnh liệt như thế này.
"Đứa trẻ ngoan, hầu phủ này đúng thật là có lỗi với con."
"Thật sự tật ở chân của Dịch nhi không phải có từ lúc sinh ra, năm 15 tuổi khi nó cùng với đám con cháu của tướng quân đi theo tiên hoàng vào trường săn bắn, vì cứu tiên hoàng nên mới bị thương."
Mẹ chồng ta vừa kể thì dòng lệ lại rơi đầy trên gương mặt gầy gò, trông thật sự rất đau lòng.
Hầu phủ chưa từng có ý nghĩ sẽ để mọi người trong nhà sống cách xa nhau, chỉ là một khi gia thế của gia tộc ngày càng lớn mạnh, mọi chi phí ở trong nhà sẽ ngày càng tăng cao. Hầu gia cũng cưới sinh mẫu của con trai mình, tuy có thể cải thiện một phần nào chi phí bỏ ra trong hầu phủ, nhưng lại không thể ngăn chặn cuộc sống ngày một trở nên cô đơn của từng con người ở trong hầu phủ.
"Mặc dù là ta sinh ra Cẩn Nhi, nhưng ngay từ đầu ta biết rõ Dịch nhi giỏi hơn Cẩn Nhi về mọi thứ, bất luận là võ công hay là kiến thức Cẩn nhi đều không thể nào sánh được với Dịch Nhi. Nhưng bởi vì Cẩn Nhi là đích tử, thế nên lần đi săn đó Cẩn Nhi buộc phải đi chung với các con cháu của gia đình khác trong hoàng thất."
Kể đến đây mẹ chồng ta lại có thêm vài phần xúc động.
"Ngày hôm ấy không phải là Cẩn Nhi cố ý không cứu giúp Dịch Nhi mà chỉ là bởi vì nhìn thấy một con hổ to đang bị mất kiểm soát, tất cả những người có mặt ở đó đều không thể bước lên mà sợ hãi lùi về phía sau."
"Điều này lại tiếp thêm phần gì đó dũng cảm khiến cho Dịch nhi vốn là người đang đi săn bắn cùng với tiền thái tử vội vàng lao đến. Nhưng đợi đến khi hạ được con hổ kia thì chân của Dịch nhi lúc này đã ướt đẫm m.áu. Những con thú trong trường săn bắn vốn đã được thuần hóa từ trước, thật không hiểu sao chúng lại vô cớ trở nên hung tợn đến vậy."
"Dù thế nào đi nữa, Dịch nhi quả thực là một đứa trẻ ngoan, chân của thằng bé vốn dĩ có thể hoàn toàn chữa khỏi nhưng thằng bé cứ chần chứ không chịu chữa trị. Vì thế cũng khiến cho các vấn đề ở chân ngày một trở nặng đến cuối cùng là phải ngồi xe lăn. Mặc dù Dịch nhi vẫn luôn giữ mọi thứ ở trong lòng, chẳng bao giờ nói với ai dù chỉ nửa lời. Nhưng ta lại biết rõ thằng bé chính là đang cố ý nhắc nhở gia đình hoàng thất mọi lúc mọi nơi, phải luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà những con người trong hầu phủ này đã làm cho họ."
"Nhưng đến ngày hôm nay, hoàng thất không những chẳng nhận ra được cái tốt của hầu phủ, mà còn muốn lấy oán để báo ân! Trong lòng ta từ trước đến nay vẫn luôn xem Dịch nhi là con ruột của chính mình, nhưng thực chất lại không nghĩ rằng có một ngày nó có thể vì hầu gia, vì Cẩn nhi mà đi ra chiến trường."
"Đứa trẻ ngoan con đừng trách, đừng trách mẫu thân !!!"
Mẹ chồng ta bởi vì diễn biến tâm trạng không ổn định cứ liên tục bất thường, sau khi mọi chuyện xảy ra bà ấy đột nhiên ho vô cùng dữ dội. Ngay lập tức ta gọi người mang đến một ít trà để giúp mẹ chồng có thể làm dịu ấm cổ họng mà giảm đi những cơn họ dữ dội, vừa đưa nước ta vừa vỗ vỗ nhẹ trên lưng cho mẹ chồng.
Mẹ chồng ta từ trước đến nay luôn được xem là một nữ nhân thông minh và đảm đang, nhìn tấm lưng hao gầy bé nhỏ của bà ấy lúc này, ta cũng chưa từng tưởng tưởng bà ấy có thể gầy đi nhanh đến như thế. Nhìn lên gương mặt đầy nếp nhăn, từng đường rãnh nước từng vết chân chim, tất cả đều là vì bỏ công bỏ sức xây dựng hầu phủ này.
Cho đến khi bà ấy ngủ, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm một câu nói gì đó: "Toàn bộ hầu phủ này đều đang mắc nợ Dịch nhi".
Từ sau khi mối quan hệ phu thê của bọn ta trở nên tốt đẹp, ta vẫn luôn tâm sự với chàng ấy, nhưng lại chưa từng hỏi đến lý do nào khác khiến chàng ấy không thể thực hiện được những tham vọng của mình.
Bên ngoài kia, tin đồn về phu quân ta mỗi ngày một nhiều. Nhưng đương nhiên là những bí mật về hoàng thất vẫn luôn được giấu kín không để bị truyền ra ngoài. Thực lòng ta thấy oan ức thay cho phu quân của mình, mấy năm nay rốt cuộc chàng ấy đã phải trải qua những gì để có thể sống tiếp tục thế này. Và ta cùng với thân phận gia tộc của ta đối với phu quân mà nói chắc chắn sẽ phải khiến chàng ấy mắc kẹt ở trong cuộc đời của ta đến hết đời.
Nói đến đây ta đột nhiên lại nhớ phu quân nhiều hơn, lúc này ta nhận ra rằng dù cho kết cục có như thế nào ta cũng nguyện lòng cùng chàng ấy vượt qua.
Tiết trời lúc này đã vào thu, thời tiết đang dần trở nên mát mẻ.
Hầu phủ tuy rằng đang mang trên vai gánh nặng tiến về phía trước, thế nhưng vẫn đang mong đợi tin vui từ đích tỷ. Trước sự mong đợi của cả gia đình, đích tỷ cuối cùng cũng đã hạ sinh được một bé trai.
Trên dưới trong phủ cũng có được chút niềm vui nho nhỏ, tất cả mọi người đều vui mừng phấn khích vì trong phủ đã có thêm một người thừa kế mới.
Nhưng ta lại cảm thấy ngoại trừ điều đó ra, chính bản thân ta cũng vui mừng hơn cho đích tỷ, bên ngoài kia Tĩnh vương đã đánh chiếm đến tận kinh thành.
Tuy rằng tỷ phu là người dẫn quân chiến đấu chống lại hết mình, thế nhưng đã bị đánh trọng thương, phải rút lui tháo chạy về lại nơi đóng quân.
Về phần các tướng sĩ đã ra tiền tuyến chống giặc, ngoại trừ những người đã ch.ết thì tất cả số còn lại đều quay đầu quy phục Tĩnh vương.
Hóa ra trước khi tỷ phu chịu thất bại thảm hại, Tĩnh vương đã nội ứng ngoại hợp với các phần tử phản động bên ngoài. Những người thân của kẻ các tướng sĩ cũng được đón đến một nơi an toàn, chính sách này cũng đã lấy được chút lòng dân, cũng chính vì thế mà mọi người đã rời bỏ tiến tuyến đứng hoàn toàn về phía Tĩnh vương, chỉ còn lại tỷ phủ một mình lãnh đạo những tướng sĩ còn lại chiến đấu.
Ngày mà tỷ phu được cõng về hầu phủ, đích mẫu bệnh đã lâu vừa khỏi một ít thì lại đột nhiên ngất xỉu.
Đích tỷ vẫn còn đang ở trong tháng, vừa nghe tin đã vội vàng nằm dậy bước ra cửa đón tỷ phu. Ta chỉ biết lặng lẽ đứng bên cạnh phu quân, lặng lẽ quan sát sự thâm tình của đích tỷ dành cho tỷ phu.
Giờ đây ta cũng đã hiểu rõ câu nói [Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết được nông sâu lòng người]. Lúc tỷ phu vừa được đưa về, khi ấy mới biết rõ được một Lan di nương từng thề ước nguyện cùng bên nhau đã lấy hết tiền bạc mà lén bỏ trốn ra khỏi hầu phủ. Đến sau cùng mới nhận ra chỉ có đích tỷ, người mà được mẹ chồng ta toàn tâm toàn ý cưới về mới thật lòng đối với tỷ phu.
Cuối cùng ta nhìn thấy tiểu hầu gia nắm lấy tay đích tỷ, thì thào nói khẽ: "Từ nay về sau, trong trái tim ta sẽ chỉ có duy nhất một mình nàng!". Lúc này, ai cũng có thể nhìn thấy được một khuôn mặt đầy nước mắt của đích tỷ, những giọt nước mắt của sự hạnh phúc tột cùng, đến cuối cùng tỷ ấy cũng đã đạt được những gì mà mình mong muốn.
Thế nhưng lúc này, tình hình bên ngoài đã ngày một trở nên nguy cấp, tình hình trước mắt thì chỉ còn mỗi kinh thành là chưa bị chiếm đóng.
Tân hoàng mặc dù hốt hoảng lo sợ, nhưng mà lại xảy ra tranh chấp với chính mẫu phi của mình, cuối cùng hắn gi.ết ch.ết chính mẫu thân của mình bằng cách đầu độc cực kỳ dã man.
Đến bây giờ đây thì chẳng còn một ai ở lại mà đưa ra chủ ý cho hắn, hắn cũng chỉ biết ở trong kinh thành giờ đây chỉ còn có mỗi hầu phủ là không hề quan tâm đến điều gì cả.
Hắn ta quả thực đúng là một kẻ vong ơn bội nghĩa, đêm đến hắn lại cử ngự lâm quân bao vây toàn bộ hầu phủ, trên dưới hầu phủ lúc này đã trở thành con tin. Hắn ta hạ [Quân lệnh trạng **], ép buộc phu quân đang có tật ở chân của ta thay huynh trưởng làm tướng soái để bảo toàn chính quyền cho hắn.
** Quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa)
Phu quân ta chàng cũng đã sẵn sàng hy sinh tính mạng trong lúc lâm nguy, vào cái đêm mà chàng ấy nhận lệnh làm tướng soái, chàng ấy đã cầm tay ta trò chuyện suốt cả một đêm.
"Trước mắt khắp nơi đều là nguy hiểm, hầu phủ cũng có lẽ chẳng còn khả năng để bảo toàn, nếu giờ đây nàng muốn rời đi ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ đưa nàng ra ngoài một cách an toàn."
Ta cứng đờ người, ngơ ngác nhìn chàng ấy: "Thế còn chàng thì sao?"
Chúng ta ai đều cũng biết rất rõ, quyền lực còn lại trước mặt của tân hoàng sớm đã không còn cách nào để vượt qua được đối thủ Tĩnh vương. Họ đều biết rõ, so với Tĩnh vương đầy mưu mô thì nhị hoàng tử lại là người yếu đuối và vô cùng bất tài, giờ đây ai ai cũng đều nghĩ có lẽ Tĩnh vương mới là một vị quân chủ sáng suốt khôn khéo, biết nhìn xa trông rộng.
Hiện giờ toàn bộ hầu phủ đang bị tân hoàng đe dọa đến tính mạng, cũng có lẽ số tướng sĩ còn lại đang bị ép buộc rằng phải chiến đấu đến cùng cho đến ngày ch.ết. Thực tế gọi phu quân ta làm tướng soái chỉ huy quân sự cũng là đang đẩy phu quân ta vào đường ch.ết, lúc này phu quân nhìn ta với ánh mắt đỏ hoe đẫm lệ chứa một sự hy vọng đầy bất lực.
"Quân vô hí ngôn, nếu như quân lệnh trạng đã được hạ thì dù cho không muốn nhận cũng nhất định phải nhận."
Lúc này ta chợt thấy bản thân mình có được thêm chút phần nào dũng khí, ngay lập tức hạ quyết tâm nguyện lòng cùng phu quân ta đương đầu với mọi khó khăn.
Thời cuộc hiện tại rơi vào hỗn loạn, ta và phu quân vốn tưởng rằng ngày thường bản thân chắng có gì đáng để nhắc đến. Nhưng lại bị sóng gió của thời cuộc hỗn loạn đẩy lấy nhau tiến về phía trước.
Còn về người dân ở trong kinh thành, trong khoảng thời gian tiếp túc với lửa nóng nước lạnh thì giờ đây mọi chuyện khó khăn khổ sở với họ lại là chuyện cực kỳ tầm thường.
Trong hoàn cảnh thế này, làm sao có thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, sao có thể dùng được câu "Dòng chảy từ từ" trong trường hợp này được chứ? Mọi thứ trong hầu phủ giờ đây muốn vượt qua được là điều cực kỳ khó khăn, thế nên người mà trước kia ta cử làm công tác liên lạc giữa Lục phủ cùng hầu phủ giờ đây đã chẳng thể nào đưa tin tức được đến cho hầu phủ nữa rồi.
Đích tỷ ta vốn còn chưa kết thúc giai đoạn ở cử đã phải bận rộn tự tay chăm sóc cho tỷ phu. Ngoài mặt, đích tỷ ta vẫn là người quản mọi việc trong nhà, thế nhưng thực chất ta mới là người lo toan mọi việc. Phu quân ta đã bị đưa đến doanh trại, nhưng lúc này mẹ chồng lại gọi ta qua gặp bà ấy.
Hóa ra trong tim của bà ấy giờ chẳng khác gì một tấm gương có thể nhìn thấu được mọi thứ, bà ấy biết rõ ta vẫn luôn bày mưu tính kế giúp cho đích tỷ. Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên, ta hình thấy bà ấy với tâm trạng xúc động mãnh liệt như thế này.
"Đứa trẻ ngoan, hầu phủ này đúng thật là có lỗi với con."
"Thật sự tật ở chân của Dịch nhi không phải có từ lúc sinh ra, năm 15 tuổi khi nó cùng với đám con cháu của tướng quân đi theo tiên hoàng vào trường săn bắn, vì cứu tiên hoàng nên mới bị thương."
Mẹ chồng ta vừa kể thì dòng lệ lại rơi đầy trên gương mặt gầy gò, trông thật sự rất đau lòng.
Hầu phủ chưa từng có ý nghĩ sẽ để mọi người trong nhà sống cách xa nhau, chỉ là một khi gia thế của gia tộc ngày càng lớn mạnh, mọi chi phí ở trong nhà sẽ ngày càng tăng cao. Hầu gia cũng cưới sinh mẫu của con trai mình, tuy có thể cải thiện một phần nào chi phí bỏ ra trong hầu phủ, nhưng lại không thể ngăn chặn cuộc sống ngày một trở nên cô đơn của từng con người ở trong hầu phủ.
"Mặc dù là ta sinh ra Cẩn Nhi, nhưng ngay từ đầu ta biết rõ Dịch nhi giỏi hơn Cẩn Nhi về mọi thứ, bất luận là võ công hay là kiến thức Cẩn nhi đều không thể nào sánh được với Dịch Nhi. Nhưng bởi vì Cẩn Nhi là đích tử, thế nên lần đi săn đó Cẩn Nhi buộc phải đi chung với các con cháu của gia đình khác trong hoàng thất."
Kể đến đây mẹ chồng ta lại có thêm vài phần xúc động.
"Ngày hôm ấy không phải là Cẩn Nhi cố ý không cứu giúp Dịch Nhi mà chỉ là bởi vì nhìn thấy một con hổ to đang bị mất kiểm soát, tất cả những người có mặt ở đó đều không thể bước lên mà sợ hãi lùi về phía sau."
"Điều này lại tiếp thêm phần gì đó dũng cảm khiến cho Dịch nhi vốn là người đang đi săn bắn cùng với tiền thái tử vội vàng lao đến. Nhưng đợi đến khi hạ được con hổ kia thì chân của Dịch nhi lúc này đã ướt đẫm m.áu. Những con thú trong trường săn bắn vốn đã được thuần hóa từ trước, thật không hiểu sao chúng lại vô cớ trở nên hung tợn đến vậy."
"Dù thế nào đi nữa, Dịch nhi quả thực là một đứa trẻ ngoan, chân của thằng bé vốn dĩ có thể hoàn toàn chữa khỏi nhưng thằng bé cứ chần chứ không chịu chữa trị. Vì thế cũng khiến cho các vấn đề ở chân ngày một trở nặng đến cuối cùng là phải ngồi xe lăn. Mặc dù Dịch nhi vẫn luôn giữ mọi thứ ở trong lòng, chẳng bao giờ nói với ai dù chỉ nửa lời. Nhưng ta lại biết rõ thằng bé chính là đang cố ý nhắc nhở gia đình hoàng thất mọi lúc mọi nơi, phải luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà những con người trong hầu phủ này đã làm cho họ."
"Nhưng đến ngày hôm nay, hoàng thất không những chẳng nhận ra được cái tốt của hầu phủ, mà còn muốn lấy oán để báo ân! Trong lòng ta từ trước đến nay vẫn luôn xem Dịch nhi là con ruột của chính mình, nhưng thực chất lại không nghĩ rằng có một ngày nó có thể vì hầu gia, vì Cẩn nhi mà đi ra chiến trường."
"Đứa trẻ ngoan con đừng trách, đừng trách mẫu thân !!!"
Mẹ chồng ta bởi vì diễn biến tâm trạng không ổn định cứ liên tục bất thường, sau khi mọi chuyện xảy ra bà ấy đột nhiên ho vô cùng dữ dội. Ngay lập tức ta gọi người mang đến một ít trà để giúp mẹ chồng có thể làm dịu ấm cổ họng mà giảm đi những cơn họ dữ dội, vừa đưa nước ta vừa vỗ vỗ nhẹ trên lưng cho mẹ chồng.
Mẹ chồng ta từ trước đến nay luôn được xem là một nữ nhân thông minh và đảm đang, nhìn tấm lưng hao gầy bé nhỏ của bà ấy lúc này, ta cũng chưa từng tưởng tưởng bà ấy có thể gầy đi nhanh đến như thế. Nhìn lên gương mặt đầy nếp nhăn, từng đường rãnh nước từng vết chân chim, tất cả đều là vì bỏ công bỏ sức xây dựng hầu phủ này.
Cho đến khi bà ấy ngủ, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm một câu nói gì đó: "Toàn bộ hầu phủ này đều đang mắc nợ Dịch nhi".
Từ sau khi mối quan hệ phu thê của bọn ta trở nên tốt đẹp, ta vẫn luôn tâm sự với chàng ấy, nhưng lại chưa từng hỏi đến lý do nào khác khiến chàng ấy không thể thực hiện được những tham vọng của mình.
Bên ngoài kia, tin đồn về phu quân ta mỗi ngày một nhiều. Nhưng đương nhiên là những bí mật về hoàng thất vẫn luôn được giấu kín không để bị truyền ra ngoài. Thực lòng ta thấy oan ức thay cho phu quân của mình, mấy năm nay rốt cuộc chàng ấy đã phải trải qua những gì để có thể sống tiếp tục thế này. Và ta cùng với thân phận gia tộc của ta đối với phu quân mà nói chắc chắn sẽ phải khiến chàng ấy mắc kẹt ở trong cuộc đời của ta đến hết đời.
Nói đến đây ta đột nhiên lại nhớ phu quân nhiều hơn, lúc này ta nhận ra rằng dù cho kết cục có như thế nào ta cũng nguyện lòng cùng chàng ấy vượt qua.